Ừ thì đã lâu chúng ta không liên lạc, nhưng có phải không liên lạc là không nhớ không? ———————————————————————————— Có một số đoạn tình cảm, nói mãi nói mãi rồi cũng nhạt. Có một số người, đi mãi đi mãi rồi cũng chia xa.
Sâu thẳm trong chúng ta đều có một người như vậy, từng hàng ngày nói chuyện đến đêm khuya, mà nay lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè.
Không unfriend, không block, cho dù nhớ đến, cũng sẽ không liên lạc lại…
Thỉnh thoảng vào tường nhà của họ, nhớ lại quá khứ đã qua, để rồi bừng tỉnh, phát hiện mọi thứ vẫn như thế, nhưng người đã sớm thay đổi rồi…
Chúng ta của sau này, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Đời người, giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người từng nói phải bên nhau trọn đời, đã rất lâu không liên lạc. Người ban đầu nói phải cưới, cũng không biết đã đi đâu.
Tình yêu cũng được, tình bạn cũng chẳng sao, thời gian trôi qua, cũng dần chia cách.
Có một số khoảnh khắc, chỉ có thể hoài niệm. Có một số người, chỉ có thể nhớ nhung.
Những tiếng cười vui bên nhau ngày ấy như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta của sau này, không biết vì sao, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Từ "chuyện gì cũng có thể nói" thành "không còn chuyện gì để nói",
Trong tin nhắn chỉ lác đác có vài chữ, viết rồi lại xóa, đôi lúc lại hy vọng lỡ tay ấn nút gửi… nhưng lại sợ nhận được một câu trả lời ngắn ngủn làm trái tim đau đến vạn lần : " Ừ".
Hay là thôi vậy.
Có lẽ một số người đã định trước chỉ là người qua đường trong cuộc đời chúng ta, đi cùng ta một khoảng thời gian tươi đẹp, sau đó lướt qua đời nhau.
Một đời rất dài, cho dù duyên số đã tận, nhưng ít nhất mỗi lần nhớ về, đã từng thật lòng yêu thương, hạnh phúc, cố gắng, là đủ rồi.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ.
Anh có còn nhớ ca khúc "không còn liên lạc" của hạ thiên trước đây anh từng hát cho em nghe không.
"Có lẽ em vẫn nhìn thấy tin tức của anh trên mạng.
Có lẽ bài hát em hát vẫn nằm trong điện thoại của anh
Có lẽ tình yêu của em sẽ thành một bí mật chôn sâu trong tim
Có lẽ khi anh nhớ về em cũng chính là lúc em đang nghĩ đến anh!"
Rõ ràng chuyện đã rồi, người cũng đã rời đi, nhưng khi một mình, khó tránh khỏi việc đắm chìm trong hồi ức, khi nhớ lại vẫn khiến bạn buồn vui lẫn lộn….
Có người nói, con người càng để tâm, càng giả vờ như không để tâm;
càng không buông bỏ được, càng giả vờ như buông bỏ được.
Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu luôn bị chỉnh thành chế độ im lặng, kể cả có nhớ, cũng là âm thầm lặng lẽ.
Giống như, đêm nay dù em có nhớ anh thế nào đi nữa, em cũng sẽ không nói cho anh.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ. Không nhắc đến, không có nghĩa đã quên.
Rõ ràng biết là không quay lại được nữa, hà cớ gì phải làm phiền?
Chẳng bằng cất gọn nỗi nhớ trong lòng, sau đó học cách mỉm cười như không.
Như lời bài hát anh từng hát cho em
"Em cũng nên bắt đầu thử quên đi
Xóa hết kỉ niệm và cảm xúc chúng ta từng có"
Thời gian, là liều thuốc tốt nhất.
Nó sẽ dần dần phai mờ đi những lưu luyến trong lòng bạn, dần dần chữa lành những vết thương sâu thẳm trong trái tim, để bạn học được cách buông bỏ.
Khi bạn thực sự buông bỏ một người, sẽ không cố gắng đi unfriend hay block họ, mà sẽ để họ lại trong danh sách bạn bè, không liên lạc cũng không sao cả.
Đến cuối cùng, không còn quan tâm đến động thái của tường nhà họ nữa, cũng không còn quan tâm họ có nhớ đến mình không, bởi vì tất cả đều đã qua rồi.
Hồi ức sẽ không mất đi theo thời gian, bất kể là hạnh phúc hay khổ đau, đều sẽ trở thành ký ức đáng quý trong cuộc đời mỗi người.
Đời người dài đằng đẵng, cảm ơn đã bước qua đời nhau, cũng tiếc nuối vì đã chia xa. Vậy thì để chúng ta giữ lại những gì chân thành đẹp đẽ nhất, không hẹn ngày gặp lại.
Từ đó về sau, mỗi người một nơi, yên ổn một đời.
Cũng phải cảm ơn ad... mình nghe nhạc ad cũng khá lâu rồi... từ đó mình lập page chuyên về thơ mà lối thơ mình ảnh hưởng khá nhiều lối văn phong của Trung... giờ em ấy cũng hơn 21k followers rồi
Kiều Bá Hùng
Ừ thì đã lâu chúng ta không liên lạc, nhưng có phải không liên lạc là không nhớ không?
————————————————————————————
Có một số đoạn tình cảm, nói mãi nói mãi rồi cũng nhạt. Có một số người, đi mãi đi mãi rồi cũng chia xa.
Sâu thẳm trong chúng ta đều có một người như vậy, từng hàng ngày nói chuyện đến đêm khuya, mà nay lặng lẽ nằm trong danh sách bạn bè.
Không unfriend, không block, cho dù nhớ đến, cũng sẽ không liên lạc lại…
Thỉnh thoảng vào tường nhà của họ, nhớ lại quá khứ đã qua, để rồi bừng tỉnh, phát hiện mọi thứ vẫn như thế, nhưng người đã sớm thay đổi rồi…
Chúng ta của sau này, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Đời người, giống như một chuyến xe, có người lên xe, cũng có người xuống xe.
Người từng nói phải bên nhau trọn đời, đã rất lâu không liên lạc. Người ban đầu nói phải cưới, cũng không biết đã đi đâu.
Tình yêu cũng được, tình bạn cũng chẳng sao, thời gian trôi qua, cũng dần chia cách.
Có một số khoảnh khắc, chỉ có thể hoài niệm. Có một số người, chỉ có thể nhớ nhung.
Những tiếng cười vui bên nhau ngày ấy như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng chúng ta của sau này, không biết vì sao, đã trở thành người lạ quen thuộc nhất.
Từ "chuyện gì cũng có thể nói" thành "không còn chuyện gì để nói",
Trong tin nhắn chỉ lác đác có vài chữ, viết rồi lại xóa, đôi lúc lại hy vọng lỡ tay ấn nút gửi… nhưng lại sợ nhận được một câu trả lời ngắn ngủn làm trái tim đau đến vạn lần : " Ừ".
Hay là thôi vậy.
Có lẽ một số người đã định trước chỉ là người qua đường trong cuộc đời chúng ta, đi cùng ta một khoảng thời gian tươi đẹp, sau đó lướt qua đời nhau.
Một đời rất dài, cho dù duyên số đã tận, nhưng ít nhất mỗi lần nhớ về, đã từng thật lòng yêu thương, hạnh phúc, cố gắng, là đủ rồi.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ.
Anh có còn nhớ ca khúc "không còn liên lạc" của hạ thiên trước đây anh từng hát cho em nghe không.
"Có lẽ em vẫn nhìn thấy tin tức của anh trên mạng.
Có lẽ bài hát em hát vẫn nằm trong điện thoại của anh
Có lẽ tình yêu của em sẽ thành một bí mật chôn sâu trong tim
Có lẽ khi anh nhớ về em cũng chính là lúc em đang nghĩ đến anh!"
Rõ ràng chuyện đã rồi, người cũng đã rời đi, nhưng khi một mình, khó tránh khỏi việc đắm chìm trong hồi ức, khi nhớ lại vẫn khiến bạn buồn vui lẫn lộn….
Có người nói, con người càng để tâm, càng giả vờ như không để tâm;
càng không buông bỏ được, càng giả vờ như buông bỏ được.
Trong thế giới của người trưởng thành, tình yêu luôn bị chỉnh thành chế độ im lặng, kể cả có nhớ, cũng là âm thầm lặng lẽ.
Giống như, đêm nay dù em có nhớ anh thế nào đi nữa, em cũng sẽ không nói cho anh.
Không liên lạc, không có nghĩa là không nhớ. Không nhắc đến, không có nghĩa đã quên.
Rõ ràng biết là không quay lại được nữa, hà cớ gì phải làm phiền?
Chẳng bằng cất gọn nỗi nhớ trong lòng, sau đó học cách mỉm cười như không.
Như lời bài hát anh từng hát cho em
"Em cũng nên bắt đầu thử quên đi
Xóa hết kỉ niệm và cảm xúc chúng ta từng có"
Thời gian, là liều thuốc tốt nhất.
Nó sẽ dần dần phai mờ đi những lưu luyến trong lòng bạn, dần dần chữa lành những vết thương sâu thẳm trong trái tim, để bạn học được cách buông bỏ.
Khi bạn thực sự buông bỏ một người, sẽ không cố gắng đi unfriend hay block họ, mà sẽ để họ lại trong danh sách bạn bè, không liên lạc cũng không sao cả.
Đến cuối cùng, không còn quan tâm đến động thái của tường nhà họ nữa, cũng không còn quan tâm họ có nhớ đến mình không, bởi vì tất cả đều đã qua rồi.
Hồi ức sẽ không mất đi theo thời gian, bất kể là hạnh phúc hay khổ đau, đều sẽ trở thành ký ức đáng quý trong cuộc đời mỗi người.
Đời người dài đằng đẵng, cảm ơn đã bước qua đời nhau, cũng tiếc nuối vì đã chia xa. Vậy thì để chúng ta giữ lại những gì chân thành đẹp đẽ nhất, không hẹn ngày gặp lại.
Từ đó về sau, mỗi người một nơi, yên ổn một đời.
__________________________
Nghe radio qua giọng đọc của vyvy nha mọi người #vyvy
https://www.youtube.com/watch?v=IGl3V...
3 years ago | [YT] | 57