“Có duyên nhưng không phận”
Fanfic Kimetsu no Yaiba | Obamitsu
📌 Không thích, NOTP → vui lòng lướt, không toxic
📌 Vui lòng không ăn cắp, không reup, không copy dưới mọi hình thức. Lấy = xin phép và ghi cre
Oneshort:
Quỷ… thứ sinh vật ghê tởm và tàn độc, coi con người là những sinh vật yếu ớt, là thức ăn cho chúng. Chúng không thương xót mà chà đạp lên những sinh mệnh bé nhỏ, đang quằn quại dưới tay.
Ngay cả anh, ngay từ khi sinh ra, chỉ là một món dâng hiến cho quỷ.
Gia tộc Iguro – giàu có, hoa lệ… nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó. Gia tộc anh đầy rẫy thị phi và sự bất chính.
Họ bán linh hồn cho quỷ dữ, dâng hiến những đứa con do chính mình sinh ra cho Xà nữ, để đổi lấy của cải, giàu sang phú quý tầm thường. Họ vứt bỏ cảm xúc con người, chỉ để giữ lấy một cuộc sống phồn thịnh hư vinh.
Ngay cả những người trong gia tộc anh, chẳng khác nào những con quỷ dữ, sẵn sàng hy sinh con cái, biến chúng thành vật tế.
Sao anh lại mang dòng máu dơ bẩn ấy? Việc anh xuất hiện trên thế giới này là đúng hay sai?
Vì là con trai, với đôi mắt hai màu đặc biệt nên con quỷ đã nhốt anh vào phòng giam, chờ đợi ngày mà anh ta cao lớn, mập mạp hơn để thoả mãn cái bụng đói của nó.
Tuổi thơ của anh bị thu hẹp trong xà lim, không một tia sáng mặt trời. Chẳng khác gì linh hồn anh khi đó, không có lấy một tia sáng.
Mùi dầu mỡ từ thức ăn mà những người thân máu lạnh mang đến khiến anh nôn nao, và ngay cả giấc ngủ cũng không yên khi con quỷ kia luôn dõi theo anh từ trong bóng tối.
Năm 12 tuổi, theo lệnh của xà nữ, anh bị họ hàng rạch miệng đến tận mang tai. Máu của anh được hứng vào một cái bát, rồi bị nó uống ngon lành.
Anh khi đó cảm thấy đau đớn, ghê tởm, sợ hãi và tuyệt vọng.
Anh đã bỏ trốn.
Nhưng vì điều đó, 50 người trong gia tộc anh đã phải bỏ mạng.
Tội lỗi trong anh không chỉ chồng chất mà còn lớn dần theo từng nhịp thở, biến anh thành một kẻ căm ghét loài quỷ đến tận xương. Bóng ma tâm lý của tuổi thơ và nhưng người họ hàng trong gia đình kéo theo sự xa lánh của anh đối với phụ nữ.
Anh cho rằngg mình không xứng đáng sống một cuộc đời bình thường, và hình bóng gia tộc luôn nhắc anh về tội lỗi không thể rửa sạch.
Anh rèn mình như một thanh kiếm trong bóng tối, lạnh lùng và kiên quyết, không cho phép cảm xúc xen vào công việc. Nhưng rồi, vào một ngày u ám như mọi ngày khác, Mitsuri Kanroji bước vào đời anh – ánh sáng rực rỡ và ấm áp xuyên qua khe hở của bức tường đen tối mà anh dựng lên quanh mình.
Cô đi lạc trong dinh thự, bối rối và lạc lõng, đôi mắt ngọc bích lộ vẻ ngây thơ, trong sáng. Obanai nhìn cô, lòng anh chợt rung động. Không phải vì vẻ đẹp đơn thuần, mà là cách cô nhìn anh – không sợ hãi, không dè chừng, không nhìn anh như một kẻ tội đồ.
Khi đó, cô ấy bối rối và ngãi ngùng, lúng túng nhờ sự giúp đỡ của anh. Giọng nói khi đó của cô lắp bắp, cũng thật ngọt ngào.
Điều gì đó trong lòng anh rung lên một cách lạ thường — như thể một sợi dây vô hình đang kéo hai tâm hồn xích lại gần nhau.
“Đi theo tôi,” anh nói, giọng khàn khàn nhưng cố giấu đi sự bối rối. Mitsuri gật đầu, ánh mắt sáng rỡ như nhìn thấy một người bạn lâu ngày.
Trên đường đi, cô cười khi anh chỉ đường, không hề để ý đến vẻ nghiêm nghị hay lạnh lùng của anh. Trái tim anh chậm rãi tan băng, từng mảng một. Có lẽ, khi đó, không chỉ là anh chỉ đường cho cô, mà là cô soi sáng cuộc đời anh.
Những ngày tiếp theo, họ trở nên thân thiết. Những bức thư trao đổi, những buổi đi dạo cùng nhau, những bữa ăn Mitsuri lúc nào cũng ăn rất nhiều khiến cô xấu hổ vì anh phải đợi. Nhưng Obanai chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhẫn nại chờ đợi mà không hề than phiền.
Cử chỉ nhỏ nhặt ấy khiến Mitsuri ngượng ngùng, nhưng anh chỉ mỉm cười – và trong nụ cười ấy, cô thấy cả một thế giới ấm áp và được bảo vệ.
Tiếng cười trong trẻo của cô khiến trái tim anh dậy sóng. Mỗi khi cô vui, mỗi khi cô ngạc nhiên hay ngượng ngùng, anh đều theo dõi với sự quan tâm dịu dàng. Tình yêu chớm nở giữa họ không ồn ào, không vội vã, mà như dòng nước len lỏi vào những kẽ hở tâm hồn Obanai, hàn gắn những vết thương lâu năm.
Anh tặng cô đôi tất màu xanh sọc, phù hợp với mái tóc pha màu của cô, giúp cô tự tin hơn với bộ trang phục hở hang. Mitsuri nhìn anh, đôi mắt lấp lánh biết ơn và ngạc nhiên, còn Obanai thấy tim mình dâng lên cảm giác dịu ngọt, niềm vui tinh khiết mà anh chưa từng trải qua. Cô thật đáng yêu, thuần kiết, nhẹ nhàng – và anh nhận ra mình đã yêu cô.
Nhưng anh không dám. Không dám ôm lấy niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy, không dám để trái tim mình bật ra những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu. Chỉ vì sự tự ti và dằn vặt bản thân, vì hình bóng tội lỗi mà anh mang theo từ tuổi thơ đen tối, anh cảm thấy mình không xứng với cô – không xứng với sự trong sáng và ấm áp mà Mitsuri mang đến cho đời anh.
Mỗi khi nhìn cô cười, mỗi khi thấy ánh mắt ngọc bích rực sáng niềm tin vào anh, anh lại càng cảm thấy mình quá thấp hèn, quá bất lực, và nỗi sợ sẽ làm tổn thương cô trói chặt trái tim anh.
Và rồi, những khoảnh khắc quý giá trôi qua trong im lặng, những lời chưa nói, những tình cảm chưa dám trao đi, tất cả đều chất đống thành nuối tiếc.
Mọi thứ… chẳng còn kịp nữa.
Họ… có duyên nhưng không phận.
…
Anh ôm chặt cô, như muốn níu kéo từng nhịp tim, từng hơi thở. Mùi máu tanh nồng trộn với khói lửa, nhưng anh chỉ cảm nhận sự hiện diện của cô, nhịp tim cô, hơi thở cô.
Cô mỉm cười yếu ớt, nâng tay chạm mặt anh, ánh mắt trong trẻo nhưng dũng cảm, như gửi trọn niềm tin vào anh. Mối liên kết giữa họ – từ những bức thư, bữa ăn, nụ cười – giờ trở thành sợi dây bền chặt nhất.
Thơi gian của họ…bắt đầu đếm ngược.
Bóng tối của quá khứ không còn ám ảnh, tội lỗi không còn là rào cản, chỉ còn tình yêu chớm nở, tinh khiết, và sự gắn kết giữa hai con người đã chịu quá nhiều đau thương.
“Iguro-san… Iguro-san này… xin anh… nếu được sinh ra lần nữa… nếu có thể được làm người… hãy cho em làm vợ của anh nhé?”
“Dĩ nhiên… nếu em cảm thấy ổn với anh. Lần tới, anh sẽ không để mất em vào tay tử thần nữa…”
Tác giả: Mộng Trân Nhi / JenNynie #Kimetsunoyaiba#KnY#Demonslayer#Obamitsu#Otp#ObanaixMitsuri#MitsurixObanai#Obanai#Mitsuri
Mộng Trân Nhi
“Có duyên nhưng không phận”
Fanfic Kimetsu no Yaiba | Obamitsu
📌 Không thích, NOTP → vui lòng lướt, không toxic
📌 Vui lòng không ăn cắp, không reup, không copy dưới mọi hình thức. Lấy = xin phép và ghi cre
Oneshort:
Quỷ… thứ sinh vật ghê tởm và tàn độc, coi con người là những sinh vật yếu ớt, là thức ăn cho chúng. Chúng không thương xót mà chà đạp lên những sinh mệnh bé nhỏ, đang quằn quại dưới tay.
Ngay cả anh, ngay từ khi sinh ra, chỉ là một món dâng hiến cho quỷ.
Gia tộc Iguro – giàu có, hoa lệ… nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó. Gia tộc anh đầy rẫy thị phi và sự bất chính.
Họ bán linh hồn cho quỷ dữ, dâng hiến những đứa con do chính mình sinh ra cho Xà nữ, để đổi lấy của cải, giàu sang phú quý tầm thường. Họ vứt bỏ cảm xúc con người, chỉ để giữ lấy một cuộc sống phồn thịnh hư vinh.
Ngay cả những người trong gia tộc anh, chẳng khác nào những con quỷ dữ, sẵn sàng hy sinh con cái, biến chúng thành vật tế.
Sao anh lại mang dòng máu dơ bẩn ấy? Việc anh xuất hiện trên thế giới này là đúng hay sai?
Vì là con trai, với đôi mắt hai màu đặc biệt nên con quỷ đã nhốt anh vào phòng giam, chờ đợi ngày mà anh ta cao lớn, mập mạp hơn để thoả mãn cái bụng đói của nó.
Tuổi thơ của anh bị thu hẹp trong xà lim, không một tia sáng mặt trời. Chẳng khác gì linh hồn anh khi đó, không có lấy một tia sáng.
Mùi dầu mỡ từ thức ăn mà những người thân máu lạnh mang đến khiến anh nôn nao, và ngay cả giấc ngủ cũng không yên khi con quỷ kia luôn dõi theo anh từ trong bóng tối.
Năm 12 tuổi, theo lệnh của xà nữ, anh bị họ hàng rạch miệng đến tận mang tai. Máu của anh được hứng vào một cái bát, rồi bị nó uống ngon lành.
Anh khi đó cảm thấy đau đớn, ghê tởm, sợ hãi và tuyệt vọng.
Anh đã bỏ trốn.
Nhưng vì điều đó, 50 người trong gia tộc anh đã phải bỏ mạng.
Tội lỗi trong anh không chỉ chồng chất mà còn lớn dần theo từng nhịp thở, biến anh thành một kẻ căm ghét loài quỷ đến tận xương. Bóng ma tâm lý của tuổi thơ và nhưng người họ hàng trong gia đình kéo theo sự xa lánh của anh đối với phụ nữ.
Anh cho rằngg mình không xứng đáng sống một cuộc đời bình thường, và hình bóng gia tộc luôn nhắc anh về tội lỗi không thể rửa sạch.
Anh rèn mình như một thanh kiếm trong bóng tối, lạnh lùng và kiên quyết, không cho phép cảm xúc xen vào công việc. Nhưng rồi, vào một ngày u ám như mọi ngày khác, Mitsuri Kanroji bước vào đời anh – ánh sáng rực rỡ và ấm áp xuyên qua khe hở của bức tường đen tối mà anh dựng lên quanh mình.
Cô đi lạc trong dinh thự, bối rối và lạc lõng, đôi mắt ngọc bích lộ vẻ ngây thơ, trong sáng. Obanai nhìn cô, lòng anh chợt rung động. Không phải vì vẻ đẹp đơn thuần, mà là cách cô nhìn anh – không sợ hãi, không dè chừng, không nhìn anh như một kẻ tội đồ.
Khi đó, cô ấy bối rối và ngãi ngùng, lúng túng nhờ sự giúp đỡ của anh. Giọng nói khi đó của cô lắp bắp, cũng thật ngọt ngào.
Điều gì đó trong lòng anh rung lên một cách lạ thường — như thể một sợi dây vô hình đang kéo hai tâm hồn xích lại gần nhau.
“Đi theo tôi,” anh nói, giọng khàn khàn nhưng cố giấu đi sự bối rối. Mitsuri gật đầu, ánh mắt sáng rỡ như nhìn thấy một người bạn lâu ngày.
Trên đường đi, cô cười khi anh chỉ đường, không hề để ý đến vẻ nghiêm nghị hay lạnh lùng của anh. Trái tim anh chậm rãi tan băng, từng mảng một. Có lẽ, khi đó, không chỉ là anh chỉ đường cho cô, mà là cô soi sáng cuộc đời anh.
Những ngày tiếp theo, họ trở nên thân thiết. Những bức thư trao đổi, những buổi đi dạo cùng nhau, những bữa ăn Mitsuri lúc nào cũng ăn rất nhiều khiến cô xấu hổ vì anh phải đợi. Nhưng Obanai chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, nhẫn nại chờ đợi mà không hề than phiền.
Cử chỉ nhỏ nhặt ấy khiến Mitsuri ngượng ngùng, nhưng anh chỉ mỉm cười – và trong nụ cười ấy, cô thấy cả một thế giới ấm áp và được bảo vệ.
Tiếng cười trong trẻo của cô khiến trái tim anh dậy sóng. Mỗi khi cô vui, mỗi khi cô ngạc nhiên hay ngượng ngùng, anh đều theo dõi với sự quan tâm dịu dàng. Tình yêu chớm nở giữa họ không ồn ào, không vội vã, mà như dòng nước len lỏi vào những kẽ hở tâm hồn Obanai, hàn gắn những vết thương lâu năm.
Anh tặng cô đôi tất màu xanh sọc, phù hợp với mái tóc pha màu của cô, giúp cô tự tin hơn với bộ trang phục hở hang. Mitsuri nhìn anh, đôi mắt lấp lánh biết ơn và ngạc nhiên, còn Obanai thấy tim mình dâng lên cảm giác dịu ngọt, niềm vui tinh khiết mà anh chưa từng trải qua. Cô thật đáng yêu, thuần kiết, nhẹ nhàng – và anh nhận ra mình đã yêu cô.
Nhưng anh không dám. Không dám ôm lấy niềm hạnh phúc nhỏ bé ấy, không dám để trái tim mình bật ra những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu. Chỉ vì sự tự ti và dằn vặt bản thân, vì hình bóng tội lỗi mà anh mang theo từ tuổi thơ đen tối, anh cảm thấy mình không xứng với cô – không xứng với sự trong sáng và ấm áp mà Mitsuri mang đến cho đời anh.
Mỗi khi nhìn cô cười, mỗi khi thấy ánh mắt ngọc bích rực sáng niềm tin vào anh, anh lại càng cảm thấy mình quá thấp hèn, quá bất lực, và nỗi sợ sẽ làm tổn thương cô trói chặt trái tim anh.
Và rồi, những khoảnh khắc quý giá trôi qua trong im lặng, những lời chưa nói, những tình cảm chưa dám trao đi, tất cả đều chất đống thành nuối tiếc.
Mọi thứ… chẳng còn kịp nữa.
Họ… có duyên nhưng không phận.
…
Anh ôm chặt cô, như muốn níu kéo từng nhịp tim, từng hơi thở. Mùi máu tanh nồng trộn với khói lửa, nhưng anh chỉ cảm nhận sự hiện diện của cô, nhịp tim cô, hơi thở cô.
Cô mỉm cười yếu ớt, nâng tay chạm mặt anh, ánh mắt trong trẻo nhưng dũng cảm, như gửi trọn niềm tin vào anh. Mối liên kết giữa họ – từ những bức thư, bữa ăn, nụ cười – giờ trở thành sợi dây bền chặt nhất.
Thơi gian của họ…bắt đầu đếm ngược.
Bóng tối của quá khứ không còn ám ảnh, tội lỗi không còn là rào cản, chỉ còn tình yêu chớm nở, tinh khiết, và sự gắn kết giữa hai con người đã chịu quá nhiều đau thương.
“Iguro-san… Iguro-san này… xin anh… nếu được sinh ra lần nữa… nếu có thể được làm người… hãy cho em làm vợ của anh nhé?”
“Dĩ nhiên… nếu em cảm thấy ổn với anh. Lần tới, anh sẽ không để mất em vào tay tử thần nữa…”
Tác giả: Mộng Trân Nhi / JenNynie
#Kimetsunoyaiba #KnY #Demonslayer #Obamitsu #Otp #ObanaixMitsuri #MitsurixObanai #Obanai #Mitsuri
2 months ago (edited) | [YT] | 6