(Bài viết bởi nhà thiết kế nội thất Quách Thái Công)
Ở Việt Nam, chuyện này không hiếm, thậm chí còn rất nhiều. Những người đàn ông biết rõ mình yêu ai, nhưng vẫn khoác lên một chiếc áo gọi là “trách nhiệm với gia đình” hay “ổn định cuộc đời.” Thực chất, đó không phải trách nhiệm, mà chỉ là sự trốn chạy khỏi bản thân.
Họ lấy vợ để làm vừa lòng cha mẹ, để yên chuyện họ hàng, để ngoài xã hội có cái danh “chuẩn đàn ông.” Và thế là một người phụ nữ vô tội bị đưa vào cuộc chơi, trở thành “lá chắn” cho sự hèn nhát của chồng mình.
Ban ngày, anh ta khoe hình gia đình hạnh phúc, đăng status về hôn nhân, về tình yêu, thậm chí tự phong mình là “người đàn ông trụ cột.” Nhưng đêm đến, anh ta lén lút trong bóng tối, mở điện thoại, sống một cuộc đời khác, nơi anh ta được là chính mình. Vợ thì ôm con ngủ, còn chồng thì ôm điện thoại hẹn hò với trai.
Nghe thì buồn cười, nhưng thật ra là bi kịch. Bi kịch cho người phụ nữ cả tin, bi kịch cho đứa trẻ sinh ra trong một gia đình thiếu trung thực, và bi kịch cho chính người đàn ông ấy, khi cả đời phải đóng vai trong một vở kịch mà không có nhận tiền cát xê, không có đoạn kết hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể đổ hết lỗi cho họ. Lỗi lớn hơn nằm ở một xã hội còn quá bảo thủ và lạc hậu. Xã hội dạy đàn ông rằng: phải lấy vợ, sinh con, thì mới gọi là “ra dáng đàn ông.” Xã hội gắn chữ “dị” cho những ai khác biệt, và bắt họ phải sống giả dối để được chấp nhận.
Thế nên, nhiều người đàn ông đồng tính đã chọn con đường dễ nhất: che giấu bản thân, lập gia đình theo chuẩn mực cũ, và hy sinh hạnh phúc của nhiều người chỉ để bảo vệ hình ảnh “bình thường” trước mặt thiên hạ.
Vấn đề là: sống giả dối thì không thể nào có hạnh phúc thật. Hạnh phúc không đến từ việc diễn giỏi vai chồng, vai cha, mà đến từ việc dám sống thật với bản thân. Người đàn ông can đảm không phải là người chịu đựng cả đời trong hôn nhân giả dối, mà là người dám đối diện với sự thật, dù có bị chê cười, bị phản đối.
Xã hội sẽ không thể tiến bộ nếu cứ bắt người ta sống trong khuôn khổ cũ. Và những người đàn ông đồng tính dám sống thật, dám yêu thật, mới chính là những người góp phần làm xã hội văn minh hơn, không chỉ cho cộng đồng LGBTQ+, mà còn cho tất cả mọi người.
Còn những ai chọn cách lấy vợ để che đậy, rồi vẫn sống hai mặt, thì thôi, đó không phải “đàn ông trưởng thành,” mà chỉ là một kịch sĩ hát dở trong vở tuồng mang tên: “Hôn nhân phông bạt.”
THÁI CÔNG TV
Đàn ông đồng tính mà đi lấy vợ?!
(Bài viết bởi nhà thiết kế nội thất Quách Thái Công)
Ở Việt Nam, chuyện này không hiếm, thậm chí còn rất nhiều. Những người đàn ông biết rõ mình yêu ai, nhưng vẫn khoác lên một chiếc áo gọi là “trách nhiệm với gia đình” hay “ổn định cuộc đời.” Thực chất, đó không phải trách nhiệm, mà chỉ là sự trốn chạy khỏi bản thân.
Họ lấy vợ để làm vừa lòng cha mẹ, để yên chuyện họ hàng, để ngoài xã hội có cái danh “chuẩn đàn ông.” Và thế là một người phụ nữ vô tội bị đưa vào cuộc chơi, trở thành “lá chắn” cho sự hèn nhát của chồng mình.
Ban ngày, anh ta khoe hình gia đình hạnh phúc, đăng status về hôn nhân, về tình yêu, thậm chí tự phong mình là “người đàn ông trụ cột.” Nhưng đêm đến, anh ta lén lút trong bóng tối, mở điện thoại, sống một cuộc đời khác, nơi anh ta được là chính mình. Vợ thì ôm con ngủ, còn chồng thì ôm điện thoại hẹn hò với trai.
Nghe thì buồn cười, nhưng thật ra là bi kịch. Bi kịch cho người phụ nữ cả tin, bi kịch cho đứa trẻ sinh ra trong một gia đình thiếu trung thực, và bi kịch cho chính người đàn ông ấy, khi cả đời phải đóng vai trong một vở kịch mà không có nhận tiền cát xê, không có đoạn kết hạnh phúc.
Nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể đổ hết lỗi cho họ. Lỗi lớn hơn nằm ở một xã hội còn quá bảo thủ và lạc hậu. Xã hội dạy đàn ông rằng: phải lấy vợ, sinh con, thì mới gọi là “ra dáng đàn ông.” Xã hội gắn chữ “dị” cho những ai khác biệt, và bắt họ phải sống giả dối để được chấp nhận.
Thế nên, nhiều người đàn ông đồng tính đã chọn con đường dễ nhất: che giấu bản thân, lập gia đình theo chuẩn mực cũ, và hy sinh hạnh phúc của nhiều người chỉ để bảo vệ hình ảnh “bình thường” trước mặt thiên hạ.
Vấn đề là: sống giả dối thì không thể nào có hạnh phúc thật. Hạnh phúc không đến từ việc diễn giỏi vai chồng, vai cha, mà đến từ việc dám sống thật với bản thân. Người đàn ông can đảm không phải là người chịu đựng cả đời trong hôn nhân giả dối, mà là người dám đối diện với sự thật, dù có bị chê cười, bị phản đối.
Xã hội sẽ không thể tiến bộ nếu cứ bắt người ta sống trong khuôn khổ cũ. Và những người đàn ông đồng tính dám sống thật, dám yêu thật, mới chính là những người góp phần làm xã hội văn minh hơn, không chỉ cho cộng đồng LGBTQ+, mà còn cho tất cả mọi người.
Còn những ai chọn cách lấy vợ để che đậy, rồi vẫn sống hai mặt, thì thôi, đó không phải “đàn ông trưởng thành,” mà chỉ là một kịch sĩ hát dở trong vở tuồng mang tên: “Hôn nhân phông bạt.”
3 days ago | [YT] | 284