Có một chàng trai tên Khánh, 30 tuổi, làm thiết kế tự do. Ở công ty cũ, mọi người vẫn gọi cậu là “Khánh Hiền” vì tính cách nhã nhặn, biết lắng nghe và luôn sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp, bạn bè. Khánh là người hay cười, luôn tạo được bầu không khí vui vẻ trong những buổi gặp mặt. Ai cũng nghĩ cậu chắc hẳn là một người con lý tưởng, mẫu người "đối nội, đối ngoại" đều trọn vẹn.
Nhưng ít ai biết rằng, sau cánh cửa ngôi nhà nhỏ nơi cuối con hẻm yên tĩnh, Khánh lại mang một gương mặt khác. Một gương mặt mà chính cậu cũng thấy xấu hổ mỗi khi vô tình bắt gặp mình trong gương.
Mẹ Khánh đã già, không biết nhiều về công nghệ hay công việc của con, chỉ biết rằng con trai mình thường ngồi hàng giờ trước màn hình máy tính, đeo tai nghe, nhăn mặt và đôi khi thở dài. Mỗi lần như thế, bà lại rón rén đi qua, đặt lên bàn một cốc nước ấm, hoặc nhẹ nhàng nhắc con ăn cơm, sợ con mải việc mà quên cả giờ giấc.
Nhưng Khánh... lại thường cau mày, có khi gắt gỏng: “Con đã bảo mẹ đừng gọi lúc con đang làm rồi mà.” Tệ hơn nữa, có lúc cậu bật lại: “Làm ơn để cho con yên được không?”
Giọng cậu không lớn, nhưng cái sắc lạnh trong đó như từng mũi kim cứa vào lòng mẹ. Bà không đáp, chỉ khẽ quay lưng, lặng lẽ bước đi. Đôi mắt bà trũng sâu, như chứa đựng cả một đại dương không sóng – mà chẳng bao giờ khô cạn.
Thật ra, Khánh không phải người vô tâm. Sau mỗi lần cáu gắt, cậu đều hối hận. Có những lúc định bước xuống xin lỗi, nhưng lại thôi – nghĩ rằng “chuyện nhỏ, mẹ sẽ quên”. Và chính những chuyện nhỏ ấy, tích tụ theo năm tháng, thành một khoảng cách không tên.
Một khoảng cách không có tiếng la mắng, không xung đột dữ dội. Nhưng lạnh. Lạnh đến mức, mỗi lần ngồi ăn cơm, chỉ còn nghe tiếng chén đũa va vào nhau. Không còn những câu hỏi han ngày xưa: “Hôm nay con đi làm có mệt không?” “Con ăn nhiều một chút cho khỏe.”
Một lần Khánh về muộn sau buổi gặp đối tác. Trời mưa, đường tắc, người thì mệt, đầu thì bốc hỏa. Vừa mở cửa bước vào, mẹ mỉm cười dịu dàng: “Con về rồi à? Mẹ hâm lại canh cho nóng nhé.” Chưa kịp nghĩ, cậu gắt lên: “Thôi khỏi đi mẹ, con không đói.”
Giọng cậu lần này lớn hơn mọi khi, sắc hơn mọi khi. Mẹ lặng người trong vài giây, rồi quay đi, khẽ đáp: “Ừ, mẹ hiểu rồi.”
Đêm đó, Khánh trằn trọc mãi không ngủ được. Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều trên mái tôn. Cậu thấy lòng mình trống hoác. Rồi ký ức ùa về…
Mẹ từng là người đầu tiên biết Khánh thích vẽ. Là người gom từng đồng lẻ để mua cho cậu chiếc máy tính đầu tiên. Là người thức trắng đêm khi cậu sốt cao, dù sáng sớm hôm sau bà vẫn phải ra chợ sớm. Là người luôn âm thầm đứng sau, không đòi hỏi, không trách cứ, chỉ lặng lẽ thương yêu.
Và rồi, chính người mẹ ấy… lại là người cậu trút hết những bực bội, cáu gắt, những áp lực vô hình chẳng biết trút vào đâu – chỉ bởi vì mẹ… dễ tha thứ. Bởi vì mẹ chẳng biết giận lâu. Bởi vì mẹ luôn ở đó.
Chính vì thế, Khánh chưa bao giờ thấy mình là một người con tệ bạc cho đến khi...... Xem đầy đủ tại : [https://youtu.be/t4YM0ti4mEg]
Tâm Bất Biến audio
Có một câu chuyện...
Có một chàng trai tên Khánh, 30 tuổi, làm thiết kế tự do. Ở công ty cũ, mọi người vẫn gọi cậu là “Khánh Hiền” vì tính cách nhã nhặn, biết lắng nghe và luôn sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp, bạn bè. Khánh là người hay cười, luôn tạo được bầu không khí vui vẻ trong những buổi gặp mặt. Ai cũng nghĩ cậu chắc hẳn là một người con lý tưởng, mẫu người "đối nội, đối ngoại" đều trọn vẹn.
Nhưng ít ai biết rằng, sau cánh cửa ngôi nhà nhỏ nơi cuối con hẻm yên tĩnh, Khánh lại mang một gương mặt khác. Một gương mặt mà chính cậu cũng thấy xấu hổ mỗi khi vô tình bắt gặp mình trong gương.
Mẹ Khánh đã già, không biết nhiều về công nghệ hay công việc của con, chỉ biết rằng con trai mình thường ngồi hàng giờ trước màn hình máy tính, đeo tai nghe, nhăn mặt và đôi khi thở dài. Mỗi lần như thế, bà lại rón rén đi qua, đặt lên bàn một cốc nước ấm, hoặc nhẹ nhàng nhắc con ăn cơm, sợ con mải việc mà quên cả giờ giấc.
Nhưng Khánh... lại thường cau mày, có khi gắt gỏng:
“Con đã bảo mẹ đừng gọi lúc con đang làm rồi mà.”
Tệ hơn nữa, có lúc cậu bật lại:
“Làm ơn để cho con yên được không?”
Giọng cậu không lớn, nhưng cái sắc lạnh trong đó như từng mũi kim cứa vào lòng mẹ. Bà không đáp, chỉ khẽ quay lưng, lặng lẽ bước đi. Đôi mắt bà trũng sâu, như chứa đựng cả một đại dương không sóng – mà chẳng bao giờ khô cạn.
Thật ra, Khánh không phải người vô tâm. Sau mỗi lần cáu gắt, cậu đều hối hận. Có những lúc định bước xuống xin lỗi, nhưng lại thôi – nghĩ rằng “chuyện nhỏ, mẹ sẽ quên”. Và chính những chuyện nhỏ ấy, tích tụ theo năm tháng, thành một khoảng cách không tên.
Một khoảng cách không có tiếng la mắng, không xung đột dữ dội. Nhưng lạnh. Lạnh đến mức, mỗi lần ngồi ăn cơm, chỉ còn nghe tiếng chén đũa va vào nhau. Không còn những câu hỏi han ngày xưa:
“Hôm nay con đi làm có mệt không?”
“Con ăn nhiều một chút cho khỏe.”
Một lần Khánh về muộn sau buổi gặp đối tác. Trời mưa, đường tắc, người thì mệt, đầu thì bốc hỏa. Vừa mở cửa bước vào, mẹ mỉm cười dịu dàng:
“Con về rồi à? Mẹ hâm lại canh cho nóng nhé.”
Chưa kịp nghĩ, cậu gắt lên:
“Thôi khỏi đi mẹ, con không đói.”
Giọng cậu lần này lớn hơn mọi khi, sắc hơn mọi khi. Mẹ lặng người trong vài giây, rồi quay đi, khẽ đáp:
“Ừ, mẹ hiểu rồi.”
Đêm đó, Khánh trằn trọc mãi không ngủ được. Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều trên mái tôn. Cậu thấy lòng mình trống hoác. Rồi ký ức ùa về…
Mẹ từng là người đầu tiên biết Khánh thích vẽ. Là người gom từng đồng lẻ để mua cho cậu chiếc máy tính đầu tiên. Là người thức trắng đêm khi cậu sốt cao, dù sáng sớm hôm sau bà vẫn phải ra chợ sớm. Là người luôn âm thầm đứng sau, không đòi hỏi, không trách cứ, chỉ lặng lẽ thương yêu.
Và rồi, chính người mẹ ấy… lại là người cậu trút hết những bực bội, cáu gắt, những áp lực vô hình chẳng biết trút vào đâu – chỉ bởi vì mẹ… dễ tha thứ. Bởi vì mẹ chẳng biết giận lâu. Bởi vì mẹ luôn ở đó.
Chính vì thế, Khánh chưa bao giờ thấy mình là một người con tệ bạc cho đến khi...... Xem đầy đủ tại : [https://youtu.be/t4YM0ti4mEg]
4 months ago | [YT] | 3