Phật Pháp An Lạc

Phật Pháp An Lạc - Nơi chia sẻ những bài giảng, câu chuyện và hướng dẫn thực hành Phật pháp chân thật giúp bạn tìm thấy sự bình an trong tâm hồn và cuộc sống.
Kênh tập trung vào các chủ đề:
• Giải thích các giáo lý Phật giáo một cách dễ hiểu, phù hợp với mọi người từ người mới bắt đầu đến người đã có nền tảng
• Thiền định, chánh niệm và cách áp dụng Phật pháp trong đời sống hàng ngày
• Các bài pháp thoại, kinh điển Phật giáo, và lời dạy của các vị cao tăng
• Câu chuyện đạo đức, nhân quả, và những lời nhắc nhở ý nghĩa cho cuộc sống an vui và hạnh phúc
Hãy đăng ký và đồng hành cùng Phật Pháp An Lạc trên con đường hướng đến sự tỉnh thức và thanh thản tâm hồn.


Phật Pháp An Lạc

Nhiều người thường nghĩ rằng, chết là hết. Hơi thở dừng lại, thân này trả về cát bụi, coi như kết thúc một kiếp người. Nhưng các vị ạ, chết không phải là hết, mà chỉ là một lần đổi áo. Cái thân tan, nhưng thần thức vẫn còn, mang theo tất cả nghiệp thiện và ác, mà sanh lại vào nơi tương ứng. Người làm lành, khởi tâm từ, gieo phước thiện, thì thần thức nhẹ, hướng lên trên. Người sống ác, nói lời độc, làm việc bất chính, thì thần thức nặng, chìm xuống. Như một hạt giống, gieo nơi đất nào, sẽ mọc nơi ấy. Người có căn lành, nghiệp thiện sâu, sẽ sanh vào cảnh giới sáng trong. Người mang nghiệp ác, sân hận, tham si, sẽ bị hút về chốn tối tăm.
Thế nên, mỗi một người đang ngồi nghe pháp hôm nay, kỳ thật đều mang trong mình dấu vết của cõi cũ. Mỗi ánh mắt, mỗi lời nói, mỗi thói quen nhỏ, đều là bằng chứng cho thấy ta đến từ đâu, và đang hướng về đâu. Có người chỉ cần nhìn thôi, đã toát ra khí chất thanh tịnh, hiền hòa, như mang theo hương cõi trời. Có người lại lúc nào cũng cau có, hằn học, ganh ghét, như mang bóng của địa ngục theo sau.
Người sanh lại không chỉ khác nhau ở thân, mà khác nhau ở tánh – tức là cái gốc của tâm. Thân có thể đổi, nhưng tánh rất khó đổi, vì tánh là tập khí, là thói quen huân tập từ vô lượng kiếp. Giống như nước đổ vào khuôn, khuôn méo thì nước méo, khuôn tròn thì nước tròn. Một người sống trong sân hận, ích kỷ, thì dù có tái sanh làm người đẹp, giàu có, vẫn bị cái tánh đó dẫn dắt. Ngược lại, một người từng tu tập, từng có lòng từ, khi tái sanh, dù nghèo hay khổ, trong tâm họ vẫn có ánh sáng, vẫn có nét thanh thoát của người từng biết Phật.
Các vị có bao giờ gặp một người mà chỉ cần nhìn đã thấy hiền, chưa nói gì mà đã cảm được năng lượng an lành từ họ chưa? Đó là người mang gốc lành. Ngược lại, có những người chỉ mới gặp đã thấy bất an, thấy lạnh sống lưng, vì trong họ, oán khí chưa tan. Thế giới này, nhìn vậy mà không phải vậy. Người ở cạnh ta, có khi từng là bạn đồng tu, cũng có khi là oan gia đời trước, cũng có khi là chúng sanh từng được ta giúp hoặc làm khổ. Mỗi người bước vào đời ta đều có nhân duyên, chẳng ai ngẫu nhiên mà đến.
Ta từng nghe Hòa thượng nói: Người từ địa ngục lên, tánh địa ngục còn; người từ cõi trời xuống, phong cách thần tiên vẫn còn. Câu nói ấy nghe qua tưởng đơn giản, nhưng trong đó chứa cả một đạo lý sâu. Người từng khổ, vừa thoát khổ, tâm còn sợ hãi, dễ sân, dễ lo. Người từng sống trong an vui, khi mất đi cảnh ấy vẫn giữ được sự điềm đạm, khiêm cung, vì trong họ còn dư vị của phước cũ. Đời sống là chuỗi tiếp nối của nghiệp, không ai thoát khỏi nhân quả của chính mình.
Hãy tưởng tượng, một người tù sau khi ra khỏi trại giam. Dù mặc quần áo mới, đi giữa phố, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác, bước chân vẫn ngập ngừng, lời nói vẫn thấp thỏm. Tướng tù còn. Tánh sợ còn. Người từ địa ngục sanh lại cũng thế, tâm họ vừa thoát một cơn khổ dài, vẫn còn âm hưởng của lửa nghiệp. Vì vậy, họ thường lo sợ, dễ tổn thương, đôi khi phản ứng mạnh với chuyện nhỏ. Nếu ta hiểu, ta sẽ không trách. Thay vì trách, ta khởi tâm thương. Vì người ấy đang mang trong mình một quá khứ đầy bóng tối, chỉ cần một chút ánh sáng, họ sẽ dần tỉnh lại.
Ngược lại, người từ cõi trời xuống, mang trong mình khí chất nhẹ và sáng. Dù bây giờ họ nghèo, thất thế, họ vẫn giữ được cách nói năng đoan nghiêm, cư xử có đạo lý, không tranh hơn thua. Cũng giống như người từng sống trong nhà giàu, nay mất hết tài sản, nhưng vẫn giữ được phong thái của người có giáo dưỡng. Ta gọi đó là nát nhỏ còn bề trên. Cái gốc của họ là phước, nên khi phước cũ tạm hết, chỉ cần gieo lại nhân lành, phước sẽ đến nữa.
Cõi người chính là nơi giao hòa của sáu nẻo. Có người là thiên nhân xuống học, có người là địa ngục lên chuộc, có người là súc sanh vừa thoát thân. Vì vậy, đời sống này là trường học lớn, nơi tất cả loài cùng học bài giải nghiệp – tu tâm. Nếu ta có con mắt quán chiếu, ta sẽ thấy quanh mình đủ dạng người: người nói lời Phật, người làm việc Bồ Tát, nhưng cũng có người hành xử như ngạ quỷ, súc sanh. Tất cả cùng hiện trong một thế giới – gọi là thánh phàm đồng cư.
Đức Phật từng dạy, muốn biết mình thuộc cõi nào, hãy nhìn tâm mình trong từng việc nhỏ. Khi thấy người khác vui, ta có vui theo không? Khi thấy người khác khổ, ta có khởi lòng thương không? Nếu trong tâm khởi thiện, dù nhỏ như hạt bụi, đó là tướng trời đang trỗi dậy. Còn nếu khởi sân, khởi tham, khởi ích kỷ, thì cõi dưới đang mở cửa. Chúng ta vẫn ở đây, thân người, nhưng tâm thì lúc lên lúc xuống, tùy theo niệm. Một niệm thiện, ta ở cõi Phật. Một niệm ác, ta rơi vào cõi tối.
Cho nên, người tu không chỉ là người cạo đầu, mặc áo nâu, mà là người mỗi ngày biết soi lại tâm mình. Khi thấy mình còn khổ, còn giận, đừng sợ. Khổ để thấy nhân, giận để biết còn tập khí. Quan trọng là biết dừng. Biết niệm Phật, biết quay về, thì con đường đi lên đã mở.

1 month ago | [YT] | 39

Phật Pháp An Lạc

Một hôm, có người đến hỏi ta: “Thưa, vì sao cùng một chuyện, có người xem là khổ, có người lại thấy là duyên lành?” Ta đáp: “Vì người thứ nhất nhìn bằng mắt phàm, còn người thứ hai nhìn bằng mắt Phật.” Mắt phàm chỉ thấy được mất ở hình tướng, còn mắt Phật thấy được mất chỉ là sự chuyển hóa trong nhân duyên.
Các vị nghĩ xem, hạt mưa rơi xuống đất, có phải đã mất đâu? Nó chỉ đổi hình, thành dòng nước nuôi cây, rồi hóa hơi bay lên trời. Cuộc đời ta cũng vậy, mỗi lần mất đi một điều gì đó, thật ra chỉ là một hình thái khác đang hình thành. Nhưng khi ta chấp vào “ta mất”, thì khổ khởi. Còn khi ta hiểu rằng “mọi thứ đang thay đổi đúng như pháp”, thì lòng lại an.
Ta nhớ đến câu chuyện của một người tên là Phước. Anh từng có công việc ổn định, gia đình đủ đầy, nhưng rồi một biến cố bất ngờ khiến anh mất tất cả. Công ty phá sản, vợ bỏ đi, bạn bè lánh mặt. Trong cơn tuyệt vọng, anh tìm đến chùa chỉ để cầu “xin Phật cứu”. Nhưng sau nhiều ngày ở lại, nghe kinh và quét sân chùa, tâm anh dần lắng xuống. Anh nhận ra, Phật không cứu anh bằng phép màu, mà cứu bằng sự tỉnh thức.
Một buổi chiều, nhìn lá rụng ngoài hiên, anh chợt hiểu rằng “lá rụng không phải vì đời tàn, mà vì cội cần nghỉ.” Mọi sự ra đi đều có lý do để điều mới đến. Vài năm sau, anh mở một quán nhỏ, sống giản dị, nhưng lòng luôn bình. Anh nói: “Trước đây ta có nhiều mà chẳng bao giờ vui, giờ ta ít nhưng lại thấy đủ.” Anh mất tất cả để tìm lại chính mình – đó mới là cái được lớn nhất.
Các vị thấy đó, được và mất không phải là hai lối rẽ tách biệt, mà là một dòng sông chảy theo hai hướng tùy tâm nhìn. Nếu ta bám víu, mọi được rồi cũng hóa mất. Nếu ta buông, mọi mất cũng sẽ hóa được. Người trí không vui mừng quá khi được, cũng không khổ sở quá khi mất. Vì họ biết, tất cả chỉ là nhân quả đang vận hành.
Có một lần, ta ngồi bên một người mẹ già mất con. Bà nức nở: “Tôi đã làm gì sai mà ông trời lấy mất con tôi?” Ta ym lặng một hồi rồi khẽ nói: “Không ai lấy của bà cả, chỉ là đứa con đã đi đến đoạn cuối của nhân duyên này. Giống như con chim sau khi bay qua sân, nó không mất đi, chỉ là đã trở về rừng.” Nước mắt bà vẫn rơi, nhưng nụ cười đã hé. Vì bà hiểu, mất không phải hết, mà chỉ là sự chuyển hóa sang một cõi khác.
Trong kinh A Hàm, Phật dạy: “Người biết chấp nhận được mất, người ấy sống như mây bay gió thoảng.” Lời ấy không phải khuyên ta dửng dưng, mà là nhắc ta đừng để tâm bị cột vào cảnh. Khi tâm còn cột vào “được mất”, ta là kẻ bị trói. Khi tâm thấy “được mất đều như nhau”, ta là người tự do.
Ta còn nhớ lần đầu nghe sư phụ nói: “Mất không buồn, được không mừng, đó là con đường đi đến an nhiên.” Khi ấy ta còn trẻ, nghe mà chẳng hiểu. Chỉ đến khi đời dạy bằng chính những vết thương, ta mới thấm. Có những điều tưởng là được – như danh, như lợi – hóa ra lại khiến tâm bất an. Có những điều tưởng là mất – như thất bại, như chia ly – lại làm lòng ta mở rộng, sâu hơn, hiền hơn. Vậy thì được hay mất, đâu còn quan trọng. Quan trọng là tâm ta nhìn bằng yêu thương hay bằng sợ hãi.
Các vị thân mến, thử ngồi lại trong tĩnh lặng mà nhớ xem: đã bao lần trong đời, cái ta cho là “mất” hóa ra lại là khởi đầu của một điều tốt hơn? Một công việc mất đi, đưa ta đến chỗ mới nhẹ lòng. Một người rời xa, dạy ta thương chính mình hơn. Mỗi biến cố đều là một bài học ẩn hình. Khi ta chịu học, khổ hóa thành duyên; khi ta không học, duyên hóa thành khổ.
Ta mong các vị nhớ rằng: trong đạo, chẳng có gì thật mất. Mọi sự chỉ thay hình. Thân tan, tâm vẫn còn. Của cải tiêu tan, phước vẫn theo. Người đi, nghiệp nối duyên lại. Được mất, rốt cùng chỉ là những cơn gió thổi qua tâm thức. Gió dừng thì tâm lặng. Tâm lặng thì cảnh an.

2 months ago | [YT] | 209

Phật Pháp An Lạc

Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Các vị, có một thời khắc trong đời mà con người không thể giấu được chính mình nữa — đó là khi bước qua tuổi năm mươi. Nửa đời người đã đi qua, nửa còn lại giống như tấm gương trong suốt, phản chiếu rõ ràng mọi điều ta từng gieo. Người hiền lành, ánh mắt thêm sáng, giọng nói thêm nhẹ; kẻ tham sân, dung mạo khắc khổ, tâm đầy phiền não. Tất cả những gì ta từng nghĩ là nhỏ, từng làm qua loa, giờ đều trở thành kết quả hiển hiện trong thân, trong tâm, trong đời sống mỗi ngày.
Ở tuổi này, sức khỏe không còn là chuyện của cơ thể, mà là câu trả lời của nghiệp. Gia đạo không còn là chuyện của duyên, mà là tấm gương nhân quả soi lại những gì ta từng vun. Tiền tài không còn do mưu trí, mà do phúc đức. Dung mạo chẳng còn do son phấn, mà do tâm thiện hay ác. Và khi ta nhìn lại, ta mới hiểu, hóa ra không ai định đoạt đời mình ngoài chính ta — từng lời, từng hành động, từng ý niệm đều đang viết nên vận mệnh của nửa đời sau.
Phật từng dạy: “Tâm tịnh, thì cảnh an.” Nửa đời trước, ta học cách mưu sinh; nửa đời sau, ta học cách an trú. Có người càng lớn tuổi càng an lạc, có người càng sống càng khổ. Vì sao? Vì phúc và nghiệp, thiện và ác, đều đang hiện ra, rõ như ánh sáng và bóng đêm.
Hôm nay, ta mời các vị cùng ngồi lại, cùng soi mình trong tấm gương ấy — để thấy thân này là kết quả của tâm, để hiểu gia đạo, tài lộc, dung mạo, sức khỏe… đều chẳng phải ngẫu nhiên. Và quan trọng hơn, để biết rằng dù đã đi quá nửa đời, vẫn chưa muộn để gieo phúc, sửa nghiệp, và sống phần đời còn lại thật nhẹ nhàng, thật an nhiên.
Hãy thả lỏng đôi vai, hít vào một hơi sâu, rồi buông ra thật chậm…
Bởi ngay giây phút này thôi, ta sẽ cùng nhau bước vào hành trình ấy – hành trình nhận ra phúc và nghiệp hiển lộ, để tìm lại an nhiên giữa vô thường.
Có một thời khắc mà đời người không thể che giấu chính mình, đó là khi bước qua tuổi năm mươi. Nửa đời người đã đi qua, nửa đời còn lại như tấm gương phản chiếu, soi rõ từng hạt nhân ta đã gieo. Khi còn trẻ, các vị có thể che giấu mệt mỏi bằng nụ cười, giấu cô đơn bằng bận rộn, giấu lỗi lầm bằng danh vọng. Nhưng đến tuổi này, thân thể và tâm hồn không còn cho phép ta lẩn tránh. Mọi thứ hiển bày như ánh sáng soi qua làn nước trong. Người hiền lương thì dung mạo sáng trong, ánh mắt tỏa phúc khí; người sân hận, ích kỷ thì nét mặt u tối, thân tâm bệnh tật. Tất cả đều là nhân quả không sai chạy.

2 months ago | [YT] | 206

Phật Pháp An Lạc

Nam Mô A Di Đà Phật.
Nam mô A Di Đà Phật. Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
#phatphapanlac
Các vị thử ngẫm lại, trong biển đời mênh mông này, có bao nhiêu người từng nghe đến hai chữ “Phật pháp” nhưng lại lướt qua như cơn gió thoảng. Có bao nhiêu người biết đến câu “Nam Mô A Di Đà Phật” nhưng chỉ xem như lời chào hỏi ngoài môi, chẳng hề dừng lại quán chiếu. Vậy mà cũng có những người, chỉ một lần nghe danh hiệu Phật, nước mắt đã tuôn trào, tâm liền khởi tín. Sự khác biệt ấy không phải ở tai nghe, cũng chẳng ở mắt thấy, mà chính là ở cái gọi là “duyên lành”.
Ta thường nói, đời người gặp được Phật pháp, chẳng khác nào giữa đêm tối bắt gặp ngọn đèn, giữa cơn khát tìm được mạch suối ngọt. Đó là phước báu không phải ai cũng có được. Người vô duyên thì dẫu ngồi trong chùa, nghe tiếng mõ, tiếng chuông, lòng vẫn trơ như đá. Người có duyên thì chỉ cần một câu niệm, một lời nhắc nhở, đã có thể thức tỉnh, như cánh sen vừa chớm nở trong bùn lầy.
Một câu niệm Phật, xét cho cùng, đâu phải chỉ là âm thanh bật ra nơi cửa miệng. Nó là nhịp cầu nối giữa tâm phàm phu đầy nhiễm ô và ánh sáng thanh tịnh của cõi Cực Lạc. Niệm một câu Phật hiệu, tức là ta thắp lên một đốm sáng ngay trong tâm mình. Một câu, rồi thêm một câu, dần dần, bóng tối phiền não sẽ bị xua tan, nhường chỗ cho ánh sáng trí tuệ.
Các vị có bao giờ tự hỏi: “Chỉ một câu niệm, liệu có thể thay đổi cả đời sao?” Ta xin thưa rằng: được. Nhưng không phải vì câu ấy mang phép màu, mà vì câu ấy khơi dậy niềm tin, gột rửa vọng tưởng, dẫn tâm trở về nguồn cội.
Ta nhớ lại trong kinh A Di Đà, đức Thế Tôn đã dạy: “Nếu có thiện nam tử, thiện nữ nhân nghe danh hiệu Ta, chí tâm xưng niệm, từ một ngày cho đến bảy ngày, nhất tâm bất loạn, thì khi lâm chung, A Di Đà Phật cùng chư thánh chúng hiện ra trước mặt, người ấy liền được vãng sinh về cõi Cực Lạc.” Đó không phải là lời hứa hẹn suông, mà là chân lý. Bởi khi tâm ta chuyên nhất vào một danh hiệu, thì bao nhiêu vọng tưởng tham – sân – si đều lắng dịu. Khi tâm trong sáng, thì cảnh giới an lạc hiện ra.
Có một vị cư sĩ từng tâm sự với ta: trước kia ông làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, gia đình ly tán. Trong cơn tuyệt vọng, ông tình cờ nghe được một bài pháp thoại, trong đó vị thầy chỉ dạy: “Chỉ cần niệm Phật, không cầu gì khác, chỉ cầu tâm bình lặng.” Từ hôm ấy, mỗi ngày ông dành thời gian ngồi niệm, không tham tính toán, không trách trời đất. Sau một năm, kỳ lạ thay, công việc dần ổn, gia đình đoàn tụ, sức khỏe cũng khá lên. Ông nói: “Tôi không biết Phật cho tôi điều gì, chỉ biết rằng từ ngày niệm Phật, tâm tôi đổi khác, và chính cái tâm ấy kéo theo cuộc đời đổi khác.”
Các vị thấy đó, một câu niệm Phật chẳng phải bùa chú để xin được điều này điều nọ. Nó chính là cách làm mới nội tâm, khiến ta bớt tham lam, bớt giận hờn, bớt lo sợ. Khi tâm đã đổi khác, thì cách ta sống, cách ta ứng xử cũng đổi khác. Và từ đó, nghiệp duyên theo đó mà chuyển hóa.
Niệm Phật, nếu chỉ niệm cho có, niệm như kẻ hát vu vơ, thì vô ích. Nhưng nếu niệm bằng tất cả tâm thành, thì mỗi câu niệm sẽ như giọt nước làm mát cánh đồng khô cạn, như ánh trăng xua tan bóng tối. Sức mạnh ấy không ở đâu xa, nó nằm ngay trong lòng mỗi người.

2 months ago | [YT] | 153

Phật Pháp An Lạc

Nhiều người nghĩ rằng muốn cầu bình an thì phải đi chùa, thắp hương, lễ bái thật trang nghiêm. Nhưng sự thật, có khi an lạc lại bắt đầu ngay trong căn phòng nhỏ, ngay trên chiếc giường thân quen, chỉ bằng một câu niệm nhẹ nhàng trước giấc ngủ. Đời sống hôm nay quá bận rộn, ai cũng mang trên vai lo toan, ai cũng chất chứa trong lòng những vết thương không dễ nguôi. Đêm đến, thân thì muốn nghỉ, nhưng tâm lại trôi dạt, khiến giấc ngủ chẳng còn lành. Chính trong những khoảnh khắc đó, ta mới thấy một câu niệm Phật quý giá đến dường nào.
Một câu niệm Phật trước khi ngủ không phải là điều xa vời, không phải nghi lễ rườm rà, mà chỉ là tiếng gọi chân thành từ trái tim. Đó có thể là lời cầu chữa lành với Dược Sư Như Lai, có thể là tiếng gọi dịu dàng hướng về Quán Thế Âm, có thể là ánh sáng vô lượng từ A Di Đà soi rọi, hay là sự an ổn của Địa Tạng giải kết oan gia, và cũng có thể là trí sáng bền chắc từ Đại Thế Chí nâng đỡ. Mỗi danh hiệu là một cánh cửa, nhưng tất cả đều dẫn đến cùng một nơi: bình an trong tâm, an lạc trong giấc ngủ, và một đời sống được chuyển hóa từng chút.
Ta kể cho các vị nghe không phải để tô vẽ thêm niềm tin, mà để nhắc rằng chính đời sống thường nhật của bao người đã chứng nghiệm. Người phụ nữ mất ngủ bao năm, nhờ niệm Dược Sư mà tìm lại giấc yên. Người mẹ mất con, tưởng không còn thiết sống, nhờ niệm Quán Âm mà tìm thấy vòng tay từ bi. Cụ già cô độc ở miền quê, nhờ câu niệm A Di Đà mà mỉm cười ra đi trong giấc ngủ. Người đàn ông giữa bao rối ren gia đạo, nhờ niệm Địa Tạng mà nhà cửa bớt u ám, lòng cũng dịu lại. Hay vị doanh nhân từng thất bại cay đắng, nhờ niệm Đại Thế Chí mà tâm sáng trở lại, vượt qua khủng hoảng. Những câu chuyện ấy không phải huyền thoại xa xôi, mà chính là minh chứng rằng một câu niệm, nếu gieo đúng lúc, sẽ hóa thành ánh sáng trong đêm tối.
Nhưng niệm Phật không dừng lại ở đó. Quan trọng hơn cả là ta biết hồi hướng. Bởi niệm là gieo hạt, hồi hướng mới là dẫn nước vào ruộng, để hạt có thể nảy mầm, kết trái. Nếu không hồi hướng, công đức như mưa rơi mái ngói, không thấm vào lòng đất. Còn nếu biết hồi hướng, thì từ một câu niệm nhỏ, phước báo có thể lan ra khắp pháp giới, chạm đến cha mẹ nhiều đời, chạm đến oan gia trái chủ, chạm đến vô số chúng sinh đang khổ đau. Đó mới là cánh cửa mở ra một con đường tu bền vững, không rơi rớt, không lãng phí.
Tối nay, các vị có thể thử. Trước khi ngủ, chỉ cần ngồi xuống, hít một hơi dài, khẽ khàng niệm một danh hiệu mà lòng mình hướng về, rồi thêm một lời hồi hướng nhỏ. Không cần mong cầu điều gì kỳ vĩ, chỉ cần một câu thành tâm. Rồi dần dần, chính các vị sẽ cảm nhận, từ giấc ngủ yên, đến tâm hồn nhẹ, đến gia đạo chuyển, và một ngày kia, thấy cả đời mình đang được dẫn đi trên con đường sáng.
Đó là hành trình mà ta muốn cùng các vị bước đi trong video này. Hãy lắng nghe, hãy thử thực hành, và rồi chính các vị sẽ thấy, an lạc không xa, mà ngay tại giây phút này, ngay trong căn phòng nhỏ, ngay trong câu niệm vang lên từ trái tim mình.
Nếu các vị cảm thấy lời pháp này hữu ích, xin hãy đăng ký kênh Phật Pháp An Lạc, để mỗi ngày chúng ta còn có cơ hội gặp nhau, cùng gieo thêm hạt lành, cùng nâng một câu niệm thành ánh sáng.

2 months ago | [YT] | 190

Phật Pháp An Lạc

Niệm Phật sáng nay, tâm có an yên không các vị?
Các vị thân mến, trong cuộc sống bận rộn hôm nay, ta thường nghe nhiều người nói rằng hạnh phúc gia đình nằm ở chỗ có một ngôi nhà thật to, có của cải dư dả, có địa vị cao sang. thậm chí có người tin rằng chỉ cần lo kiếm thật nhiều tiền, lo cho con cái đầy đủ tiện nghi, lo cho cha mẹ vật chất sung túc thì tự khắc gia đình sẽ hạnh phúc. nhưng nếu nhìn lại thật sâu, ta sẽ thấy sự thật không hẳn như thế. nhà có thể to, tiền có thể nhiều, nhưng nếu trong mái nhà ấy thiếu đi tiếng cười, thiếu sự cảm thông, thiếu tình thương thì đó vẫn chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo. và có những mái nhà rất nhỏ, bữa cơm đạm bạc, nhưng tràn đầy tiếng nói yêu thương, nụ cười chan hòa thì nơi đó mới thật sự là tổ ấm.
đây là chỗ ta muốn cùng các vị gỡ ra một ngộ nhận: gia đình không hạnh phúc vì thiếu tiền, mà thường vì thiếu sự tu tập trong tâm mỗi người. nói “tu tập” nghe có vẻ xa xôi, nhưng thật ra, tu tập ở đây không phải chỉ là đến chùa lễ phật, không phải chỉ là tụng kinh gõ mõ, mà chính là học cách sống chậm lại, học cách lắng nghe nhau, học cách buông bớt cái tôi, và giữ tâm an tĩnh trong từng lời nói, từng hành động.
nhiều người nghĩ tu là phải vào chùa, phải xuất gia, phải gõ mõ tụng kinh. nhưng đức phật từng dạy: chính gia đình, chính mái ấm của ta mới là đạo tràng gần gũi nhất. bởi ở đó, mỗi mối quan hệ đều là một bài học. nhờ có cha mẹ, ta học được hiếu kính. nhờ có vợ chồng, ta học được nhẫn nhịn. nhờ có con cái, ta học được hy sinh. nếu biết nhìn như vậy, ta sẽ thấy: mỗi bữa cơm, mỗi lời nói, mỗi giọt nước mắt, mỗi nụ cười đều là cơ hội để tu tập.
các vị thử nghĩ mà xem, tại sao có những gia đình giàu có nhưng vẫn ly tán, vẫn đau khổ? bởi vì vật chất không đủ để hàn gắn trái tim. một lời nặng nhẹ, một ánh mắt thờ ơ đã có thể làm cho khoảng cách giữa vợ chồng, cha mẹ và con cái ngày càng xa. nhưng trái lại, cũng có những gia đình nghèo khó, cơm rau đạm bạc mà con cái vẫn yêu thương, vợ chồng vẫn gắn bó, cha mẹ vẫn an vui, bởi nơi đó có chất liệu của sự nhường nhịn và cảm thông.
trong kinh điển, đức phật có dạy rằng: mọi khổ đau đều bắt nguồn từ vô minh và chấp ngã. trong gia đình cũng vậy, khi mỗi người quá giữ cái tôi, quá khư khư muốn mình đúng, muốn người khác phải nghe theo mình thì chắc chắn bất hòa sẽ xảy ra. còn nếu chỉ cần một người biết buông xuống, biết lắng nghe, biết nghĩ cho hạnh phúc chung thì cả mái nhà sẽ đổi khác. ánh sáng từ một người đủ soi chiếu cho tất cả.
ta kể cho các vị nghe một câu chuyện nhỏ. có một người đàn ông thành đạt, công việc bận rộn, ngày nào cũng về muộn. một hôm, đứa con nhỏ chạy ra hỏi cha: “ba ơi, một giờ ba kiếm được bao nhiêu tiền?”. người cha mệt mỏi, cáu gắt trả lời: “con hỏi để làm gì, đó là chuyện người lớn!”. đứa trẻ buồn bã, nhưng hôm sau nó lấy hết số tiền dành dụm đưa cho cha và nói: “con muốn mua một giờ của ba, để ba chơi với con”. lúc ấy, người cha lặng người, nước mắt tuôn rơi. hóa ra, điều con cần không phải tiền bạc, mà chỉ là sự hiện diện, chỉ là một chút quan tâm của cha.
câu chuyện ấy khiến ta nhận ra: gia đình hạnh phúc không nằm ở số tiền kiếm được, mà ở chỗ ta có thật sự hiện diện cho nhau hay không. đôi khi, ta có thể tha thứ dễ dàng cho người ngoài, nhưng lại khó nở một nụ cười với người thân. ta dễ dàng nhẫn nhịn với đồng nghiệp, nhưng lại cau có với vợ chồng, con cái. đó chính là sai lầm khiến gia đình mất đi sự ấm áp.
các vị, hạnh phúc thật sự ở đâu? không phải ngoài kia. nó nằm ngay trong mái nhà này, nằm ở cách ta nói năng, cách ta lắng nghe, cách ta nhường nhịn. chỉ một lời xin lỗi, chỉ một cái ôm nhẹ, chỉ một ánh mắt cảm thông cũng đủ để xóa tan muộn phiền. chỉ một câu “nam mô a di đà phật” chí thành trước khi đi ngủ cũng đủ để tâm an, lòng nhẹ, và giấc mơ yên.

3 months ago | [YT] | 212

Phật Pháp An Lạc

“Nam Mô A Di Đà Phật – các vị hôm nay đã niệm được bao nhiêu câu rồi?”
Nhiều người nghĩ tu là chuyện cao xa, nhưng thực ra tu bắt đầu từ giây phút này, từ giấc ngủ yên lành này. khi tâm an trong từng đêm, ngày mai thức dậy, đời sống sẽ khác. lời nói hiền hòa hơn, ánh mắt sáng dịu hơn, việc làm cũng bớt vội vàng, sân si. và như vậy, giấc ngủ yên lành tối nay không chỉ là cho thân khỏe, mà còn là gieo một hạt giống hiền thiện cho ngày mai.
các vị thân mến, từ tối nay, đừng để giấc ngủ là một cuộc trốn chạy. hãy biến nó thành một pháp tu. đừng chờ phải vào chùa mới gọi là tu. chính căn phòng nhỏ, chính chiếc giường đơn sơ này cũng có thể trở thành đạo tràng, nếu ta chịu mở lòng.
các vị thử nhìn quanh đời sống hôm nay, sẽ thấy biết bao nhiêu cảnh đời đang gánh chịu nỗi khổ mất ngủ. đêm xuống vốn dĩ là lúc để thân nghỉ ngơi, để tâm lắng lại, nhưng với không ít người, đêm lại là khoảng thời gian khắc nghiệt nhất.
có người là bác công nhân xa quê, ban ngày làm mười hai tiếng ròng rã, đôi tay chai sạn, đôi vai nặng trĩu. thân thì mệt rã rời, nhưng khi về đến căn phòng trọ chật chội, anh lại trằn trọc mãi, mắt không chịu khép. nỗi nhớ quê, nỗi lo tiền bạc, nỗi buồn cô đơn cứ trào dâng, biến chiếc giường thành một chỗ tra tấn.
có người là bà mẹ trẻ vừa đi làm, vừa chăm con nhỏ. một ngày của chị quay cuồng như vòng quay bất tận: cơ quan, chợ búa, con thơ. tối về thân đã mỏi nhừ, nhưng tâm thì ngổn ngang bao nhiêu việc chưa làm. con đã ngủ say, mà chị thì mắt đỏ hoe, suy nghĩ mãi về những điều chưa trọn vẹn, lo lắng cho ngày mai. giấc ngủ đối với chị trở thành điều xa xỉ.
có người là cụ già ở tuổi xế chiều. ban ngày ra vườn chăm cây, thấy bầy chim ríu rít còn vui. nhưng đêm về, căn nhà vắng lặng, ký ức tràn về như dòng sông. cụ nhớ chồng đã mất, nhớ con cái đi làm xa, nghĩ đến tuổi già sức yếu không biết nương nhờ ai. tâm càng nhớ, càng buồn, càng thao thức, giấc ngủ càng bỏ đi.
cũng có những em học sinh, tuổi còn rất trẻ, nhưng áp lực học hành nặng nề. ngày cặm cụi học, đêm ngồi trước bàn mà nước mắt rơi vì sợ cha mẹ thất vọng. bài toán khó không chỉ là con số trên giấy, mà là bóng đen che lấp tâm hồn. thức khuya, dậy sớm, giấc ngủ chẳng còn đủ đầy, sức khỏe suy giảm, tinh thần kiệt quệ.
những cảnh đời ấy, tưởng chừng rất khác nhau, nhưng chung một điểm: đều mang một chiếc ba lô vô hình trên lưng. bên trong là đủ thứ lo toan, buồn phiền, trách nhiệm. cái ba lô ấy càng ngày càng nặng, khiến bước chân chậm dần, lưng mỏi, tim nặng, tâm bất an. ta tưởng rằng mình quen rồi, rằng “sống là phải thế”, nhưng thật ra, mỗi đêm khi nằm xuống, sự thật phơi bày: ta không còn gánh nổi nữa.
có người chọn cách uống thuốc để tìm giấc ngủ, có người cắm tai nghe nhạc cho đến khi thiếp đi. nhưng đó chỉ là giấc ngủ vay mượn, chẳng chạm tới gốc rễ. cái gốc nằm ở tâm chưa buông, lòng chưa yên. thân có thể nằm yên, nhưng tâm còn cuồn cuộn thì giấc ngủ nào dám ghé vào?
các vị ạ, mất ngủ không chỉ làm thân suy, mà còn làm tâm khổ. sáng ra, thân mệt mỏi, tâm bực bội, chỉ cần một câu nói nhỏ cũng đủ làm ta nổi giận. rồi từ giận dữ ấy lại sinh thêm bao nhiêu lời nặng, bao nhiêu hành động bất thiện, gieo thêm nghiệp xấu. một đêm mất ngủ kéo theo cả một ngày bất an. một chuỗi ngày bất an kéo theo cả một đời hao mòn.
vậy nên, ta mới nói: mất ngủ không chỉ là một căn bệnh thể chất. nó là tiếng chuông cảnh báo rằng tâm ta đang loạn, đang chưa tìm được chỗ nương tựa. nếu không chữa từ gốc, nếu không tìm cách cho tâm yên, thì thuốc men chỉ dỗ tạm thời, còn nỗi khổ vẫn âm thầm ăn mòn.
PHẬT PHÁP AN LẠC

3 months ago | [YT] | 181

Phật Pháp An Lạc

Nhiều người nghĩ rằng, muốn tu hành phải vào chùa, phải tụng kinh hàng giờ, phải gõ mõ hay phải từ bỏ tất cả mới gọi là tu. thế nhưng, các vị ạ, sự thật không hẳn vậy. tu hành không ở đâu xa, không ở nơi núi sâu chùa rộng, mà nằm ngay trong từng giây phút đời thường. tu hành có khi bắt đầu từ một việc nhỏ bé, rất giản dị: đó là khoảnh khắc trước khi ta chìm vào giấc ngủ.
ta hỏi các vị, có đêm nào ta nằm xuống, nhắm mắt lại, mà lòng không chịu yên chưa? có đêm nào ta vừa gối đầu xuống gối, thì bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu lo toan lại ùa về, làm tim đập nhanh, làm hơi thở nặng nề? ban ngày, ta còn có công việc, có người trò chuyện để tạm quên đi, nhưng đêm đến, khi chỉ còn lại mình với chính mình, thì mọi nỗi khổ lại dồn về. người thì nhớ lại lời ai nói khiến mình tổn thương, người thì nghĩ đến món nợ chưa trả, người thì lo con cái hư hỏng, người lại thấy đời bất công, dù mình hiền lành mà vẫn nhiều ngang trái. và rồi, giấc ngủ vốn để nghỉ ngơi, lại hóa thành địa ngục.
đức phật từng dạy: “thân có thể nằm xuống, nhưng nếu tâm không yên thì giấc ngủ cũng chẳng bao giờ yên.” câu nói ấy giản dị, nhưng soi vào thì thấy đúng lạ lùng. thân ta mỏi, ta ép nó nghỉ, nhưng tâm chưa chịu buông, thì đêm ấy dù nhắm mắt cũng chỉ là mộng dữ. có khi ngủ say rồi vẫn thấy mình chạy trốn, thấy mình cãi vã, thấy mình khổ sở. bởi vì, tâm còn ôm nặng, thì tiềm thức cũng chẳng yên.
nhưng các vị có biết không, ngay trong giây phút trước khi ngủ ấy, lại chính là cánh cửa vàng để gieo hạt giống an lạc. bởi vì lúc ấy, tâm ta tĩnh hơn cả ngày, giống như mặt hồ khi gió đã lặng. gieo một hạt giống thiện vào giây phút ấy, nó sẽ đi sâu vào tiềm thức, nuôi dưỡng giấc mơ, rồi sáng mai nảy mầm thành bình an. một niệm ác, sáng mai gặt bất an. một niệm thiện, sáng mai gặt bình yên. đó là luật nhân quả không bao giờ sai chạy.
có những người, cả đời chạy theo danh lợi, tiền của, cuối cùng cũng phải thú thật rằng: “tiền nhiều nhưng giấc ngủ chẳng có. có giường êm, có nệm tốt, nhưng lòng nặng thì ngủ cũng chẳng lành.” ngược lại, có những người ở trong căn nhà tranh đơn sơ, chẳng nhiều của cải, nhưng vì biết buông xuống trước khi ngủ, biết niệm một câu phật hiệu, biết nhớ một lời dạy của đức phật, mà giấc ngủ họ hiền hòa, tâm sáng, đời an. vậy thì, cái quyết định an lạc không nằm ở vật chất, mà nằm ở cái tâm có được soi sáng hay không.
trong tám lời phật dạy trước giấc ngủ, mỗi lời là một ngọn đèn soi vào chỗ tối của đời ta. đêm đến, nếu ta chịu nhớ, chịu thực hành, thì tám ngọn đèn ấy đủ để biến cả đêm dài thành một thời tu tập. lời đầu tiên dạy buông giận – bởi giận chính là lửa thiêu đốt giấc ngủ. lời thứ hai dạy buông lo – bởi lo ngày mai chẳng ích gì, chỉ làm mất cả hiện tại. lời thứ ba dạy khởi tâm từ – bởi khi ta thương, ta mới nhẹ. lời thứ tư dạy buông hơn thua – bởi đời vô thường, có gì mang theo được đâu. lời thứ năm dạy gieo niệm lành, hồi hướng – bởi phước báo không cầu mà có, mà là do chia sẻ. lời thứ sáu dạy giữ chánh niệm trong hơi thở – bởi hơi thở chính là nhịp cầu giữa thân và tâm. lời thứ bảy dạy tin sâu nhân quả – để ta thôi trách đời, trách người. và lời cuối cùng dạy nhớ hiếu hạnh – bởi hiếu chính là gốc của phước, nơi có hiếu thì nơi đó có an.
tám lời ấy, nghe qua tưởng đơn giản, nhưng nếu làm được, thì khác nào tám cánh cửa mở ra tám con đường an lạc. đêm nào cũng thực tập, thì khổ nào cũng có ngày tan, nghiệp nào cũng có ngày nhẹ.
có một bà cụ nghèo, tối nào cũng bật băng nghe pháp rồi mới ngủ. ban đầu, bà chỉ nghĩ nghe để dễ ngủ, nhưng dần dần, bà nhận ra tâm mình bớt giận, bớt oán, con cái cũng thuận hòa hơn. bà bảo: “đêm nào cũng để lời phật ru ngủ, sáng mai thức dậy như có nắng trong lòng.” câu chuyện nhỏ, nhưng minh chứng cho điều lớn: an lạc không phải ở đâu xa, mà ngay trong từng lời pháp, từng niệm phật, từng hơi thở chánh niệm trước khi ngủ.

3 months ago | [YT] | 147

Phật Pháp An Lạc

Nhiều người vẫn thường nghĩ rằng, con đường tu hành là việc của những bậc xuất gia trong chùa, còn chúng ta là người đời thì chỉ cần cơm áo gạo tiền, cần công việc ổn định, gia đình yên ấm, đâu cần phải niệm Phật hay hành trì gì cả. Lại có người cho rằng, niệm Phật chỉ dành cho người già, khi sức tàn lực kiệt, không còn làm được việc gì thì mới nhớ đến câu Phật hiệu. Cũng có người bảo rằng, niệm Phật là chuyện xa vời, giống như tìm phép màu để giải thoát, trong khi đời sống hiện tại còn nhiều điều thực tế hơn phải lo toan.
Thế nhưng, có phải thực sự như vậy không? Các vị thử nghĩ xem, giữa những bộn bề này, có khi nào đêm xuống, ta nằm trên giường mà không sao ngủ được? Bao nhiêu nỗi lo ngày mai dồn dập, bao nhiêu hình ảnh của quá khứ cứ trồi lên, khiến tâm trí chẳng yên, thân thể mệt mỏi mà đôi mắt vẫn mở trừng trừng trong bóng tối. Những lúc như vậy, ta mới thấy rằng sức khỏe, tiền bạc, hay công việc dù có đủ đầy đến mấy cũng không thể thay thế được một tâm hồn an lạc. Và chính lúc ấy, ta mới hiểu ra: con người không chỉ sống bằng cơm ăn áo mặc, mà còn cần một nơi để tâm nghỉ ngơi, cần một chiếc gối mềm cho tâm trí được thả lỏng.
Nhiều người bảo rằng, muốn an lạc thì phải có thật nhiều của cải, nhưng ta thấy rõ, càng nhiều thì lại càng lo giữ, càng sợ mất. Người khác bảo rằng, muốn hạnh phúc thì phải có địa vị cao, nhưng rồi chính địa vị ấy lại khiến họ căng thẳng, phải tính toán hơn thua. Người khác nữa lại nghĩ rằng, chỉ cần có tình cảm trọn vẹn là đủ, nhưng rồi tình cảm cũng chẳng tránh khỏi những đổi thay, những chia lìa. Vậy thì rốt cuộc, ta có thể tìm an lạc ở đâu?
Phật đã dạy, mọi thứ nơi thế gian này đều là vô thường, đều đến rồi đi. Cái còn lại duy nhất chính là tâm của ta, nếu biết nương về chỗ vững chắc thì dẫu đời ngoài có biến động, lòng ta vẫn bình yên. Và chỗ vững chắc đó không gì khác hơn chính là câu niệm Phật. Một câu “Nam Mô A Di Đà Phật” tuy ngắn ngủi, nhưng trong đó hàm chứa trọn nguyện lực từ bi và trí tuệ vô biên của Đức Phật A Di Đà. Niệm Phật không phải chỉ để cầu xin ban phước, mà là để nhắc tâm mình quay về, để buông bớt những nặng nề, để nhớ rằng ta vẫn còn có một bến bờ an ổn.
Ta kể cho các vị nghe, có một người cả đời lo làm ăn, tâm trí lúc nào cũng tính toán. Đêm nào cũng vậy, đặt lưng xuống giường thì bao nhiêu sổ sách, bao nhiêu món nợ hiện về. Mắt nhắm lại mà lòng vẫn cuộn trào như sóng. Có lần, ông đến chùa, nghe thầy dạy rằng: “Đừng tìm an trong tiền bạc, đừng tìm yên trong lợi lộc. Chỉ cần niệm Phật, tâm sẽ tự nhiên bớt loạn”. Ban đầu ông còn hoài nghi, nhưng rồi thử tập. Tối ấy, khi vừa nhắm mắt, ông khẽ thầm niệm: “Nam Mô A Di Đà Phật”. Một câu, hai câu, mười câu… Lúc đầu tâm vẫn rối, nhưng rồi dần dần, mỗi tiếng niệm như một giọt nước mát rơi xuống mảnh đất khô cằn của lòng. Và chẳng biết tự bao giờ, giấc ngủ đến nhẹ nhàng. Sáng hôm sau thức dậy, ông thấy trong lòng mình có một khoảng lặng, một sự an ổn chưa từng có.
Thế mới thấy, niệm Phật đâu phải chuyện xa vời, mà chính là một phương thuốc ngay trong tầm tay. Nó không đòi hỏi hình thức phức tạp, không cần lễ nghi rườm rà. Chỉ cần một tấm lòng chân thành, chỉ cần nhớ khởi niệm thì đã đủ gieo hạt giống an lạc. Ta và các vị đừng nghĩ rằng niệm Phật là việc làm thừa thãi. Thật ra, trong đời sống hiện tại, nó là nhu cầu thiết yếu, như cơm ăn áo mặc cho thân, thì câu niệm Phật là cơm áo của tâm hồn.

3 months ago | [YT] | 137

Phật Pháp An Lạc

Nhiều người trong chúng ta vẫn thường nghĩ rằng để giữ được tuổi trẻ, để thân thể khỏe mạnh, chỉ cần dựa vào mỹ phẩm, thuốc bổ, hay những phương pháp chăm sóc bên ngoài. Người thì tin rằng nếu bỏ tiền mua thật nhiều loại kem dưỡng, thuốc quý, thì da sẽ mịn màng, tóc sẽ đen, sức khỏe sẽ vững vàng. Người khác lại cho rằng chỉ cần luyện tập thân thể, chỉ cần ăn uống cầu kỳ, thì tuổi già sẽ bị chặn lại, bệnh tật sẽ tránh xa. Nhưng các vị ạ, đó chỉ là cái nhìn phiến diện. Bởi thân này vốn do bốn đại hợp thành, lại luôn chịu sự chi phối của vô thường. Mỹ phẩm có thể làm da đẹp lên đôi chút, thuốc bổ có thể hỗ trợ cơ thể một phần, nhưng tất cả đều không chạm đến gốc rễ của sự già, của bệnh, của khổ.
Đức Phật dạy rằng, tâm mới là chủ của thân. Tâm dẫn đầu các pháp, tâm làm chủ, tâm tạo tác. Thân thể khỏe hay yếu, nhan sắc sáng tươi hay tiều tụy, phần nhiều đều do tâm quyết định. Một tâm loạn động, chứa đầy lo âu, giận hờn, ganh ghét thì chẳng có loại thuốc nào chữa được. Vì chính những năng lượng tiêu cực ấy ăn mòn từng tế bào, làm khí huyết rối loạn, làm nội tạng suy yếu. Nhưng ngược lại, một tâm an tịnh, hiền hòa, từ bi thì tự nhiên khí huyết điều hòa, hệ miễn dịch mạnh mẽ, từng tế bào được nuôi dưỡng bằng nguồn năng lượng lành. Và đó mới là căn nguyên của sự trẻ trung, khỏe mạnh, trường thọ.
Cho nên, muốn trẻ lâu, muốn khỏe mạnh, không phải tìm kiếm đâu xa, mà chính là quay trở về chăm sóc tâm. Và trong vô số phương pháp để nuôi dưỡng tâm, để làm cho tâm an, không có pháp nào dễ dàng và nhiệm mầu bằng niệm Phật. Chỉ cần một câu “A Di Đà Phật” thôi, thưa các vị, đã đủ làm cho tâm lắng dịu, hơi thở điều hòa, thân thể nhẹ nhàng.
Ta nhớ có lần nghe một vị thầy kể lại: có một bà cụ ngoài bảy mươi, thân thể bệnh tật triền miên, dùng nhiều thuốc mà không khỏi. Thế rồi, nhân duyên đưa đẩy bà phát tâm niệm Phật. Ban đầu, bà niệm trong hoài nghi, nghĩ rằng chỉ là an ủi tinh thần. Nhưng càng niệm, bà càng thấy giấc ngủ dễ dàng, tinh thần sáng hơn, da dẻ hồng hào hơn. Sau vài tháng, bệnh tình giảm hẳn, người nhà ngạc nhiên nói rằng bà như trẻ ra cả chục tuổi. Đó đâu phải là ảo tưởng, mà là sự thật từ công đức niệm Phật.
Niệm Phật chẳng những là cầu nguyện, mà là sự trở về. Khi miệng xưng danh Phật, tâm liền hướng về ánh sáng thanh tịnh. Mỗi câu niệm là một dòng nước cam lộ, làm mát tâm hồn, gột rửa lo âu, hóa giải sợ hãi. Và khi tâm đã mát, thân liền khỏe, dung nhan liền sáng. Đây chính là điều mà những người chưa từng thực tập khó tin, nhưng ai thực tập rồi thì thấy rõ ràng như nhìn bàn tay của chính mình.

3 months ago | [YT] | 154