Chào bạn, mình là Kiều – chuyên xách tay chính hãng hàng nội địa Đức: mỹ phẩm, đồ gia dụng, chăm sóc mẹ & bé. Kênh này sẽ chia sẻ cách chọn hàng chuẩn, cách dùng hiệu quả và review thực tế từ chính mình & khách hàng
“90% người bán online thất bại sau 3 tháng đầu tiên…
Và không, lý do không phải vì họ không cố gắng.”
“Mà vì… họ bắt đầu sai cách.”
Tôi là Kiều – một người mẹ từng bắt đầu lại từ con số 0.
Sau một biến cố lớn, tôi buộc phải bước vào kinh doanh.
Tôi từng nghĩ chỉ cần có sản phẩm tốt là sẽ bán được…
Nhưng rồi tôi vỡ mộng.
Hầu hết mọi người bán online thất bại không phải vì họ dở,
mà vì họ mang tư duy đi làm thuê vào kinh doanh.
Họ nghĩ: có người giao việc – làm sai có người sửa.
Nhưng bán hàng là một cuộc chơi khác.
Bạn không có sếp. Không có ai nhắc bạn làm gì mỗi ngày.
Họ làm theo cảm tính, không có mục tiêu, không hiểu khách hàng.
Họ đăng sản phẩm như rao vặt, chờ “ai đó” mua giúp mình.
Và rồi… không có kết quả → họ bỏ cuộc → và tin rằng “mình không hợp kinh doanh”.
Nhưng nếu bạn học tư duy đúng ngay từ đầu…
Bạn sẽ không còn “bán hàng”,
Mà bạn đang giải quyết vấn đề cho người khác – bằng giá trị bạn mang theo.
Tuần này, tôi sẽ chia sẻ cách tôi thay đổi tư duy – và thay đổi cuộc chơi.
Hãy comment: “Tôi sẵn sàng học lại” nếu bạn cũng muốn bắt đầu lại – lần này, một cách đúng đắn!
Nó không gào thét. Nó chỉ lặng lẽ… bóp nghẹt tim mình từng chút một. Như thể sáng mai không còn ai đánh thức. Như thể cuộc sống đã gấp lại – trong một cái chớp mắt.
Tôi đã từng nghĩ… mình sẽ mãi được chở che. Rằng chỉ cần sống hiền, yêu thật lòng – thì chẳng có điều gì tàn nhẫn xảy ra. Nhưng đời không vận hành bằng lòng tin đó.
Một ngày kia, tôi thức dậy… và người tôi từng dựa vào – đã không còn ở đây nữa.
Chỉ còn lại tôi. Và ba đứa trẻ đang ngơ ngác nhìn mẹ… chờ một cái ôm… chờ một câu nói: “Mẹ ổn.”
Tôi run. Tôi sợ. Tôi tưởng mình không thể tiếp tục.
Nhưng rồi… tôi nhớ ra, đằng sau lưng mình… là cả một thế giới nhỏ – đang đợi tôi đứng vững.
Và thế là tôi đứng dậy. Không mạnh mẽ. Không chắc chắn. Chỉ đơn giản là: tôi không thể gục xuống.
Hóa ra… nỗi đau không chỉ để nhấn chìm ta. Nó là lời nhắc: Hoặc em buông xuôi… Hoặc em bước tiếp – để trở thành chính mình, một cách vững vàng hơn
Người mẹ nào cũng cần độc lập tài chính – vì sao? Vì sẽ có những ngày… Người bạn từng tin sẽ bảo vệ mình đến hết cuộc đời – không còn ở đó nữa. Vì sẽ có những ngày… Bạn nhận ra: nỗi đau lớn nhất không phải là mất đi ai đó, mà là không còn khả năng bảo vệ những người bạn yêu thương.
Tôi đã từng sống như một người phụ nữ “may mắn”. Không phải nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Không cần lo ngày mai có đủ gạo, đủ sữa. Tôi chỉ cần sống hiền… chăm con, giữ lửa gia đình – là đủ.
Tôi đã từng nghĩ… Chỉ cần yêu thương đủ sâu, hy sinh đủ nhiều – thì sẽ luôn được ở lại. Nhưng cuộc đời thì không hứa hẹn điều gì.
Nó lấy đi người tôi thương… Và để lại tôi – một mình, với ba đứa con… và một nỗi sợ:
“Liệu ngày mai, con mình còn được đi học không?” “Liệu tháng tới, còn đủ tiền mua sữa cho con chứ?”
Tôi không bắt đầu kinh doanh vì khát vọng làm giàu. Tôi bắt đầu… vì tôi không chịu nổi cảm giác bất lực, khi thấy con sốt mà trong ví chỉ còn vài trăm nghìn. Vì tôi không chịu nổi việc phải nhắn xin hỗ trợ ai đó – mỗi lần có chuyện. Vì tôi hiểu:
Là mẹ, tôi không thể mong ai đó lo cho tôi mãi.
Tôi chọn độc lập tài chính… Không phải để giỏi hơn ai. Mà để được sống với lòng tự trọng trọn vẹn.
Tôi muốn có tiền – không để tiêu xài, mà để không ai có quyền xem nhẹ nước mắt của mình. Không ai có thể hỏi:
“Tiền đâu?” mỗi khi tôi muốn bảo vệ điều đúng đắn.
Tôi từng gục. Từng rơi vào những đêm trắng, vừa run vừa viết đơn hàng, vừa khóc, vừa tự dỗ mình:
“Ổn rồi, ngày mai sẽ tốt hơn…”
Và từng chút một, tôi bước ra khỏi cái bóng của một người phụ nữ từng được che chở… Để trở thành người phụ nữ biết che chở – bằng cả trái tim và năng lực của mình.
💬 Nếu bạn là một người mẹ đang gồng gánh cả thế giới nhỏ trên đôi vai trầy xước, Tôi viết những dòng này để nói với bạn rằng:
“Bạn không yếu đuối – bạn đang dũng cảm hơn cả vạn người. Và bạn – xứng đáng với một cuộc sống không phải xin phép ai để được sống tử tế.”
“Đ𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗴𝗶̀ 𝗸𝗵𝗶𝗲̂́𝗻 𝘁𝗼̂𝗶 𝗯𝗮̆́𝘁 đ𝗮̂̀𝘂 𝗹𝗮̣𝗶 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗰𝗼̂𝗻𝗴 𝘃𝗶𝗲̣̂𝗰 𝗸𝗶𝗻𝗵 𝗱𝗼𝗮𝗻𝗵?”
Không phải đam mê.
Không phải vì tôi giỏi.
Và cũng chẳng phải vì tôi thích thử thách.
Tôi bắt đầu lại...
Vì một ngày kia, tôi mất đi chỗ dựa mà mình từng nghĩ là mãi mãi.
Vì một ngày kia, tôi nhận ra – nếu mình gục xuống, ba đứa con nhỏ sẽ chẳng còn ai để bấu víu.
________________________________________
Tôi từng quen với việc có người chống lưng.
Việc khó thì có anh lo.
Việc nặng thì có anh gánh.
Tôi chỉ cần sống hiền, sống đủ đầy – là đã thấy mình hạnh phúc rồi.
Nhưng cuộc đời không hỏi tôi có sẵn sàng không.
Nó chỉ lặng lẽ lấy đi người tôi yêu…
Rồi đẩy tôi vào một thế giới không còn ai để dựa vào.
________________________________________
Tôi nhớ như in đêm đầu tiên sau ngày ấy.
Nhà vẫn có ánh đèn, vẫn tiếng con cười…
Nhưng trong tôi là một khoảng trống lạnh buốt.
Tôi ngồi đó – giữa căn bếp quen thuộc – mà thấy mình xa lạ với chính cuộc đời mình.
Tôi sợ.
Không phải sợ nghèo.
Mà sợ bất lực.
Sợ sống tiếp những ngày chỉ biết cầm cự – chứ không còn được lựa chọn.
________________________________________
Và chính trong nỗi sợ đó…
Tôi bắt đầu lại.
Bắt đầu với đôi tay trống rỗng,
Với một trái tim đầy vết nứt,
Với ba đứa con là động lực và là tất cả.
Tôi học cách kinh doanh.
Không phải để làm giàu.
Mà để được chủ động thời gian, chủ động cuộc đời – và 𝗴𝗶𝘂̛̃ 𝗹𝗮̣𝗶 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 𝗻𝗮̀𝗼 𝘁𝘂̛̣ 𝗱𝗼 𝗺𝗮̀ 𝘁𝗼̂𝗶 𝘁𝘂̛𝗼̛̉𝗻𝗴 đ𝗮̃ 𝗺𝗮̂́𝘁.
________________________________________
Tôi bán từng đơn hàng nhỏ.
Gửi từng tin nhắn chăm sóc khách.
Tôi xây lại từ con số 0 – bằng chính những điều tưởng như không đáng kể.
Nhưng với tôi, đó là cách tôi lấy lại 𝗻𝗶𝗲̂̀𝗺 𝘁𝗶𝗻 𝘃𝗮̀𝗼 𝗰𝗵𝗶́𝗻𝗵 𝗺𝗶̀𝗻𝗵.
Bởi sau tất cả, tôi hiểu ra:
𝗣𝗵𝘂̣ 𝗻𝘂̛̃ 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗺𝗮̣𝗻𝗵 𝗺𝗲̃ 𝘁𝘂̛̀ 𝗸𝗵𝗶 𝘀𝗶𝗻𝗵 𝗿𝗮.
𝗣𝗵𝘂̣ 𝗻𝘂̛̃ 𝗰𝗵𝗶̉ 𝗺𝗮̣𝗻𝗵 𝗺𝗲̃… 𝗸𝗵𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼̀𝗻 𝘀𝘂̛̣ 𝗹𝘂̛̣𝗮 𝗰𝗵𝗼̣𝗻 𝗻𝗮̀𝗼 𝗸𝗵𝗮́𝗰.
________________________________________
💬 Nếu bạn cũng đang gồng gánh cả thế giới nhỏ trên đôi vai gầy…
Nếu bạn đang cố bắt đầu lại từ nơi mà mọi thứ gần như đổ nát…
Tôi muốn ôm bạn – qua những dòng này – và nói:
“𝗕𝗮̣𝗻 𝘀𝗲̃ 𝗼̂̉𝗻. 𝗩𝗮̀ 𝗯𝗮̣𝗻 𝘅𝘂̛́𝗻𝗴 đ𝗮́𝗻𝗴 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗰𝘂𝗼̣̂𝗰 đ𝗼̛̀𝗶 đ𝘂̉ đ𝗮̂̀𝘆 – 𝘃𝗶̀ 𝗯𝗮̣𝗻 đ𝗮̃ 𝗱𝗮́𝗺 đ𝘂̛́𝗻𝗴 𝗱𝗮̣̂𝘆.”
TỪ “CHỖ DỰA” ĐẾN “TRỤ CỘT” – HÀNH TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TRONG NƯỚC MẮT Ngày xưa, tôi từng sống rất an tâm... Vì biết mình có một người để dựa vào.
Chỉ cần mệt, tôi có thể ngả đầu. Chỉ cần lo, tôi có thể hỏi: “Giờ phải làm sao?” Chỉ cần bật khóc, đã có một bàn tay lau nước mắt.
Tôi không biết từ bao giờ, mình đã quen với sự chở che ấy. Và cũng không ngờ... có một ngày, tất cả biến mất.
Sự biến mất không kèn không trống. Chỉ để lại khoảng trống lạnh lẽo đến rùng mình.
Tôi không còn ai để tựa. Không còn người nói “Để anh lo.” Không còn tin nhắn “Hôm nay em thế nào?” Chỉ còn tôi – và ba đứa con đang ngơ ngác nhìn mẹ.
Tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ. Cho đến khi đứng giữa đêm khuya, một mình ký vào giấy tờ quan trọng, bàn tay run đến mức không cầm nổi cây bút. Tôi sợ. Sợ mình không làm nổi. Sợ ngày mai không đủ tiền mua sữa cho con. Sợ cả cái bóng của chính mình khi bước về căn nhà không còn tiếng cười quen thuộc.
Nhưng rồi... cũng chính trong nỗi sợ ấy, tôi hiểu ra: Tôi không còn được phép yếu đuối nữa.
Tôi bắt đầu học cách đưa ra quyết định – dù trong lòng đầy hoang mang. Học cách lau nước mắt, mà không để con nhìn thấy. Học cách gồng gánh, tính toán, xoay xở... dù đêm về ôm gối mà nghẹn.
Và từng chút một… Tôi – từ người từng cần một chỗ dựa… Đã trở thành trụ cột của chính mình.
Không ai thấy quá trình đó khó khăn đến mức nào. Không ai biết có bao nhiêu lần tôi đứng giữa chợ mà muốn bật khóc. Bao nhiêu đêm chỉ biết thì thầm:
“Mình ổn mà…” – dù rõ ràng, không ổn chút nào.
Nhưng có lẽ… đó chính là trưởng thành thật sự. Khi bạn chẳng còn ai để dựa vào, bạn bắt buộc phải đứng. Và rồi một ngày, bạn nhận ra…
❝ Hóa ra, người mạnh mẽ nhất… lại chính là mình. ❞
Tôi viết những dòng này không phải để kể khổ. Tôi viết, để gửi đến bạn – người phụ nữ đang âm thầm gánh vác cả bầu trời:
“Bạn làm được rồi đấy… và bạn đang làm rất tốt.”
Không cần ai công nhận, Không cần ai vỗ tay, Chỉ cần mỗi ngày, bạn vẫn dậy sớm, vẫn lo toan, vẫn yêu thương… Vậy là quá giỏi rồi.
Vì sao tôi không chấp nhận đầu hàng số phận? Vì tôi đã từng ngồi lặng trong bóng tối. Từng im lặng đến mức… chính bản thân mình cũng không còn nghe nổi tiếng lòng.
Tôi đã từng nghĩ: “Hay là dừng lại?” Không phải vì hết yêu cuộc đời… Chỉ là, có những lúc, tôi mệt đến mức không còn sức để hy vọng.
Tôi đã từng sống những ngày mà việc mở mắt ra buổi sáng cũng là một nỗi sợ. Tôi từng gồng mình mạnh mẽ trước mặt người khác, nhưng lại ôm mặt khóc thầm trong những giấc ngủ dang dở.
Tôi từng cười – để giấu nước mắt. Từng trả lời “Ổn mà” – khi trong lòng là một đống đổ nát. Từng bước đi – dù đôi chân như sắp gãy.
Không ai biết. Và có lẽ… cũng chẳng ai cần biết. Vì đời vốn dĩ không dừng lại để chờ một người phụ nữ đang vỡ vụn.
Vậy… vì sao tôi không chấp nhận đầu hàng?
Vì giữa những lần muốn buông tay, tôi chợt nhớ… mình còn ba đứa con. Tôi còn những người yêu thương đang chờ mình mỉm cười. Và trên hết, tôi còn chính mình – người phụ nữ đã đi qua bão giông, và vẫn còn sống.
Tôi học cách biết ơn… cả những điều tưởng như chẳng đáng để cảm ơn. Một bữa cơm con ăn hết. Một ánh nắng dịu nhẹ rọi vào khung cửa sổ. Một ngày trôi qua mà không có cơn hoảng loạn nào ập đến. Tôi bắt đầu nhặt từng mảnh mình – và lắp lại bằng niềm tin.
Không phải tôi không đau nữa. Chỉ là, tôi đã chọn không để nỗi đau quyết định phần đời còn lại của mình.
Tâm sự từ Kiều – một người mẹ, một người phụ nữ từng gục ngã… rồi đứng dậy bắt đầu lại từ nỗi đau
Nếu bạn là một người phụ nữ ngoài 30… Đã từng có lúc muốn mạnh mẽ, nhưng đôi vai lại trĩu nặng… Đã từng mỉm cười, dù trong lòng giông bão… Thì câu chuyện của tôi – có thể cũng là một phần câu chuyện của bạn.
Tôi là Kiều. 37 tuổi. Là mẹ của ba cô con gái nhỏ. Tôi từng nghĩ mình có tất cả: một gia đình ấm êm, một người chồng luôn sát cánh, những ước mơ còn dang dở nhưng đầy hy vọng.
Nhưng cuối năm 2024 – chồng tôi đột ngột qua đời. Anh ra đi – mang theo cả bầu trời, mang theo cả những ngày tháng thanh xuân chúng tôi đã cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng.
Tôi đã từng ngồi một mình giữa đêm khuya, khóc cạn nước mắt. Không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết ba đứa con nhỏ rồi sẽ thế nào nếu mẹ không còn đủ sức để gồng gánh.
Tôi từng ước, giá như đây chỉ là một cơn ác mộng…
Nhưng rồi một đêm – tôi nhìn thấy ánh mắt của con gái lớn, ánh mắt ngơ ngác và sợ hãi:
Khoảnh khắc đó như một cái tát thức tỉnh tôi khỏi u mê.
Tôi hiểu: mình không thể gục ngã. Không phải vì mình mạnh mẽ – mà vì mình KHÔNG CÒN LỰA CHỌN NÀO KHÁC.
Tôi phải sống. Không chỉ để tồn tại – mà để viết lại cuộc đời mình. Tôi bắt đầu từ những điều rất nhỏ: Biết ơn bữa cơm còn đủ đầy. Biết ơn tiếng cười của con mỗi sáng. Biết ơn chính mình – vẫn còn thở, còn bước đi, và còn trái tim để yêu thương.
✨ Chính từ tận cùng của nỗi đau – tôi tìm thấy lại ánh sáng. Không phải ánh sáng rực rỡ… mà là tia sáng nhỏ nhoi – nhưng đủ để dẫn lối tôi bước tiếp.
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
“90% người bán online thất bại sau 3 tháng đầu tiên…
Và không, lý do không phải vì họ không cố gắng.”
“Mà vì… họ bắt đầu sai cách.”
Tôi là Kiều – một người mẹ từng bắt đầu lại từ con số 0.
Sau một biến cố lớn, tôi buộc phải bước vào kinh doanh.
Tôi từng nghĩ chỉ cần có sản phẩm tốt là sẽ bán được…
Nhưng rồi tôi vỡ mộng.
Hầu hết mọi người bán online thất bại không phải vì họ dở,
mà vì họ mang tư duy đi làm thuê vào kinh doanh.
Họ nghĩ: có người giao việc – làm sai có người sửa.
Nhưng bán hàng là một cuộc chơi khác.
Bạn không có sếp. Không có ai nhắc bạn làm gì mỗi ngày.
Họ làm theo cảm tính, không có mục tiêu, không hiểu khách hàng.
Họ đăng sản phẩm như rao vặt, chờ “ai đó” mua giúp mình.
Và rồi… không có kết quả → họ bỏ cuộc → và tin rằng “mình không hợp kinh doanh”.
Nhưng nếu bạn học tư duy đúng ngay từ đầu…
Bạn sẽ không còn “bán hàng”,
Mà bạn đang giải quyết vấn đề cho người khác – bằng giá trị bạn mang theo.
Tuần này, tôi sẽ chia sẻ cách tôi thay đổi tư duy – và thay đổi cuộc chơi.
Hãy comment: “Tôi sẵn sàng học lại” nếu bạn cũng muốn bắt đầu lại – lần này, một cách đúng đắn!
6 months ago | [YT] | 1
View 0 replies
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
Ngày đó… tôi không biết nỗi đau lại có hình hài.
Nó không gào thét.
Nó chỉ lặng lẽ… bóp nghẹt tim mình từng chút một.
Như thể sáng mai không còn ai đánh thức.
Như thể cuộc sống đã gấp lại – trong một cái chớp mắt.
Tôi đã từng nghĩ… mình sẽ mãi được chở che.
Rằng chỉ cần sống hiền, yêu thật lòng – thì chẳng có điều gì tàn nhẫn xảy ra.
Nhưng đời không vận hành bằng lòng tin đó.
Một ngày kia, tôi thức dậy…
và người tôi từng dựa vào – đã không còn ở đây nữa.
Chỉ còn lại tôi.
Và ba đứa trẻ đang ngơ ngác nhìn mẹ…
chờ một cái ôm…
chờ một câu nói: “Mẹ ổn.”
Tôi run.
Tôi sợ.
Tôi tưởng mình không thể tiếp tục.
Nhưng rồi… tôi nhớ ra,
đằng sau lưng mình…
là cả một thế giới nhỏ – đang đợi tôi đứng vững.
Và thế là tôi đứng dậy.
Không mạnh mẽ. Không chắc chắn.
Chỉ đơn giản là: tôi không thể gục xuống.
Hóa ra…
nỗi đau không chỉ để nhấn chìm ta.
Nó là lời nhắc:
Hoặc em buông xuôi…
Hoặc em bước tiếp – để trở thành chính mình, một cách vững vàng hơn
7 months ago | [YT] | 2
View 0 replies
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
Người mẹ nào cũng cần độc lập tài chính – vì sao?
Vì sẽ có những ngày…
Người bạn từng tin sẽ bảo vệ mình đến hết cuộc đời – không còn ở đó nữa.
Vì sẽ có những ngày…
Bạn nhận ra: nỗi đau lớn nhất không phải là mất đi ai đó,
mà là không còn khả năng bảo vệ những người bạn yêu thương.
Tôi đã từng sống như một người phụ nữ “may mắn”.
Không phải nghĩ đến chuyện kiếm tiền.
Không cần lo ngày mai có đủ gạo, đủ sữa.
Tôi chỉ cần sống hiền… chăm con, giữ lửa gia đình – là đủ.
Tôi đã từng nghĩ…
Chỉ cần yêu thương đủ sâu, hy sinh đủ nhiều – thì sẽ luôn được ở lại.
Nhưng cuộc đời thì không hứa hẹn điều gì.
Nó lấy đi người tôi thương…
Và để lại tôi –
một mình, với ba đứa con…
và một nỗi sợ:
“Liệu ngày mai, con mình còn được đi học không?”
“Liệu tháng tới, còn đủ tiền mua sữa cho con chứ?”
Tôi không bắt đầu kinh doanh vì khát vọng làm giàu.
Tôi bắt đầu…
vì tôi không chịu nổi cảm giác bất lực,
khi thấy con sốt mà trong ví chỉ còn vài trăm nghìn.
Vì tôi không chịu nổi việc phải nhắn xin hỗ trợ ai đó – mỗi lần có chuyện.
Vì tôi hiểu:
Là mẹ, tôi không thể mong ai đó lo cho tôi mãi.
Tôi chọn độc lập tài chính…
Không phải để giỏi hơn ai.
Mà để được sống với lòng tự trọng trọn vẹn.
Tôi muốn có tiền – không để tiêu xài,
mà để không ai có quyền xem nhẹ nước mắt của mình.
Không ai có thể hỏi:
“Tiền đâu?”
mỗi khi tôi muốn bảo vệ điều đúng đắn.
Tôi từng gục.
Từng rơi vào những đêm trắng, vừa run vừa viết đơn hàng,
vừa khóc, vừa tự dỗ mình:
“Ổn rồi, ngày mai sẽ tốt hơn…”
Và từng chút một,
tôi bước ra khỏi cái bóng của một người phụ nữ từng được che chở…
Để trở thành người phụ nữ biết che chở – bằng cả trái tim và năng lực của mình.
💬 Nếu bạn là một người mẹ đang gồng gánh cả thế giới nhỏ trên đôi vai trầy xước,
Tôi viết những dòng này để nói với bạn rằng:
“Bạn không yếu đuối – bạn đang dũng cảm hơn cả vạn người.
Và bạn – xứng đáng với một cuộc sống không phải xin phép ai để được sống tử tế.”
7 months ago | [YT] | 2
View 0 replies
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
“Đ𝗶𝗲̂̀𝘂 𝗴𝗶̀ 𝗸𝗵𝗶𝗲̂́𝗻 𝘁𝗼̂𝗶 𝗯𝗮̆́𝘁 đ𝗮̂̀𝘂 𝗹𝗮̣𝗶 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗰𝗼̂𝗻𝗴 𝘃𝗶𝗲̣̂𝗰 𝗸𝗶𝗻𝗵 𝗱𝗼𝗮𝗻𝗵?”
Không phải đam mê.
Không phải vì tôi giỏi.
Và cũng chẳng phải vì tôi thích thử thách.
Tôi bắt đầu lại...
Vì một ngày kia, tôi mất đi chỗ dựa mà mình từng nghĩ là mãi mãi.
Vì một ngày kia, tôi nhận ra – nếu mình gục xuống, ba đứa con nhỏ sẽ chẳng còn ai để bấu víu.
________________________________________
Tôi từng quen với việc có người chống lưng.
Việc khó thì có anh lo.
Việc nặng thì có anh gánh.
Tôi chỉ cần sống hiền, sống đủ đầy – là đã thấy mình hạnh phúc rồi.
Nhưng cuộc đời không hỏi tôi có sẵn sàng không.
Nó chỉ lặng lẽ lấy đi người tôi yêu…
Rồi đẩy tôi vào một thế giới không còn ai để dựa vào.
________________________________________
Tôi nhớ như in đêm đầu tiên sau ngày ấy.
Nhà vẫn có ánh đèn, vẫn tiếng con cười…
Nhưng trong tôi là một khoảng trống lạnh buốt.
Tôi ngồi đó – giữa căn bếp quen thuộc – mà thấy mình xa lạ với chính cuộc đời mình.
Tôi sợ.
Không phải sợ nghèo.
Mà sợ bất lực.
Sợ sống tiếp những ngày chỉ biết cầm cự – chứ không còn được lựa chọn.
________________________________________
Và chính trong nỗi sợ đó…
Tôi bắt đầu lại.
Bắt đầu với đôi tay trống rỗng,
Với một trái tim đầy vết nứt,
Với ba đứa con là động lực và là tất cả.
Tôi học cách kinh doanh.
Không phải để làm giàu.
Mà để được chủ động thời gian, chủ động cuộc đời – và 𝗴𝗶𝘂̛̃ 𝗹𝗮̣𝗶 𝗽𝗵𝗮̂̀𝗻 𝗻𝗮̀𝗼 𝘁𝘂̛̣ 𝗱𝗼 𝗺𝗮̀ 𝘁𝗼̂𝗶 𝘁𝘂̛𝗼̛̉𝗻𝗴 đ𝗮̃ 𝗺𝗮̂́𝘁.
________________________________________
Tôi bán từng đơn hàng nhỏ.
Gửi từng tin nhắn chăm sóc khách.
Tôi xây lại từ con số 0 – bằng chính những điều tưởng như không đáng kể.
Nhưng với tôi, đó là cách tôi lấy lại 𝗻𝗶𝗲̂̀𝗺 𝘁𝗶𝗻 𝘃𝗮̀𝗼 𝗰𝗵𝗶́𝗻𝗵 𝗺𝗶̀𝗻𝗵.
Bởi sau tất cả, tôi hiểu ra:
𝗣𝗵𝘂̣ 𝗻𝘂̛̃ 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗺𝗮̣𝗻𝗵 𝗺𝗲̃ 𝘁𝘂̛̀ 𝗸𝗵𝗶 𝘀𝗶𝗻𝗵 𝗿𝗮.
𝗣𝗵𝘂̣ 𝗻𝘂̛̃ 𝗰𝗵𝗶̉ 𝗺𝗮̣𝗻𝗵 𝗺𝗲̃… 𝗸𝗵𝗶 𝗸𝗵𝗼̂𝗻𝗴 𝗰𝗼̀𝗻 𝘀𝘂̛̣ 𝗹𝘂̛̣𝗮 𝗰𝗵𝗼̣𝗻 𝗻𝗮̀𝗼 𝗸𝗵𝗮́𝗰.
________________________________________
💬 Nếu bạn cũng đang gồng gánh cả thế giới nhỏ trên đôi vai gầy…
Nếu bạn đang cố bắt đầu lại từ nơi mà mọi thứ gần như đổ nát…
Tôi muốn ôm bạn – qua những dòng này – và nói:
“𝗕𝗮̣𝗻 𝘀𝗲̃ 𝗼̂̉𝗻. 𝗩𝗮̀ 𝗯𝗮̣𝗻 𝘅𝘂̛́𝗻𝗴 đ𝗮́𝗻𝗴 𝘃𝗼̛́𝗶 𝗺𝗼̣̂𝘁 𝗰𝘂𝗼̣̂𝗰 đ𝗼̛̀𝗶 đ𝘂̉ đ𝗮̂̀𝘆 – 𝘃𝗶̀ 𝗯𝗮̣𝗻 đ𝗮̃ 𝗱𝗮́𝗺 đ𝘂̛́𝗻𝗴 𝗱𝗮̣̂𝘆.”
7 months ago | [YT] | 3
View 0 replies
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
TỪ “CHỖ DỰA” ĐẾN “TRỤ CỘT” – HÀNH TRÌNH TRƯỞNG THÀNH TRONG NƯỚC MẮT
Ngày xưa, tôi từng sống rất an tâm...
Vì biết mình có một người để dựa vào.
Chỉ cần mệt, tôi có thể ngả đầu.
Chỉ cần lo, tôi có thể hỏi: “Giờ phải làm sao?”
Chỉ cần bật khóc, đã có một bàn tay lau nước mắt.
Tôi không biết từ bao giờ, mình đã quen với sự chở che ấy.
Và cũng không ngờ... có một ngày, tất cả biến mất.
Sự biến mất không kèn không trống.
Chỉ để lại khoảng trống lạnh lẽo đến rùng mình.
Tôi không còn ai để tựa.
Không còn người nói “Để anh lo.”
Không còn tin nhắn “Hôm nay em thế nào?”
Chỉ còn tôi – và ba đứa con đang ngơ ngác nhìn mẹ.
Tôi từng nghĩ mình mạnh mẽ.
Cho đến khi đứng giữa đêm khuya, một mình ký vào giấy tờ quan trọng, bàn tay run đến mức không cầm nổi cây bút.
Tôi sợ.
Sợ mình không làm nổi.
Sợ ngày mai không đủ tiền mua sữa cho con.
Sợ cả cái bóng của chính mình khi bước về căn nhà không còn tiếng cười quen thuộc.
Nhưng rồi... cũng chính trong nỗi sợ ấy, tôi hiểu ra:
Tôi không còn được phép yếu đuối nữa.
Tôi bắt đầu học cách đưa ra quyết định – dù trong lòng đầy hoang mang.
Học cách lau nước mắt, mà không để con nhìn thấy.
Học cách gồng gánh, tính toán, xoay xở... dù đêm về ôm gối mà nghẹn.
Và từng chút một…
Tôi – từ người từng cần một chỗ dựa…
Đã trở thành trụ cột của chính mình.
Không ai thấy quá trình đó khó khăn đến mức nào.
Không ai biết có bao nhiêu lần tôi đứng giữa chợ mà muốn bật khóc.
Bao nhiêu đêm chỉ biết thì thầm:
“Mình ổn mà…” – dù rõ ràng, không ổn chút nào.
Nhưng có lẽ… đó chính là trưởng thành thật sự.
Khi bạn chẳng còn ai để dựa vào, bạn bắt buộc phải đứng.
Và rồi một ngày, bạn nhận ra…
❝ Hóa ra, người mạnh mẽ nhất… lại chính là mình. ❞
Tôi viết những dòng này không phải để kể khổ.
Tôi viết, để gửi đến bạn – người phụ nữ đang âm thầm gánh vác cả bầu trời:
“Bạn làm được rồi đấy… và bạn đang làm rất tốt.”
Không cần ai công nhận,
Không cần ai vỗ tay,
Chỉ cần mỗi ngày, bạn vẫn dậy sớm, vẫn lo toan, vẫn yêu thương…
Vậy là quá giỏi rồi.
7 months ago | [YT] | 2
View 1 reply
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
Vì sao tôi không chấp nhận đầu hàng số phận?
Vì tôi đã từng ngồi lặng trong bóng tối.
Từng im lặng đến mức… chính bản thân mình cũng không còn nghe nổi tiếng lòng.
Tôi đã từng nghĩ:
“Hay là dừng lại?”
Không phải vì hết yêu cuộc đời…
Chỉ là, có những lúc, tôi mệt đến mức không còn sức để hy vọng.
Tôi đã từng sống những ngày mà việc mở mắt ra buổi sáng cũng là một nỗi sợ.
Tôi từng gồng mình mạnh mẽ trước mặt người khác,
nhưng lại ôm mặt khóc thầm trong những giấc ngủ dang dở.
Tôi từng cười – để giấu nước mắt.
Từng trả lời “Ổn mà” – khi trong lòng là một đống đổ nát.
Từng bước đi – dù đôi chân như sắp gãy.
Không ai biết.
Và có lẽ… cũng chẳng ai cần biết.
Vì đời vốn dĩ không dừng lại để chờ một người phụ nữ đang vỡ vụn.
Vậy… vì sao tôi không chấp nhận đầu hàng?
Vì giữa những lần muốn buông tay,
tôi chợt nhớ… mình còn ba đứa con.
Tôi còn những người yêu thương đang chờ mình mỉm cười.
Và trên hết, tôi còn chính mình – người phụ nữ đã đi qua bão giông, và vẫn còn sống.
Tôi học cách biết ơn… cả những điều tưởng như chẳng đáng để cảm ơn.
Một bữa cơm con ăn hết.
Một ánh nắng dịu nhẹ rọi vào khung cửa sổ.
Một ngày trôi qua mà không có cơn hoảng loạn nào ập đến.
Tôi bắt đầu nhặt từng mảnh mình – và lắp lại bằng niềm tin.
Không phải tôi không đau nữa.
Chỉ là, tôi đã chọn không để nỗi đau quyết định phần đời còn lại của mình.
7 months ago | [YT] | 2
View 0 replies
Góc Nhỏ Của Kiều – Hàng Đức & Cuộc Sống
Tâm sự từ Kiều – một người mẹ, một người phụ nữ từng gục ngã… rồi đứng dậy bắt đầu lại từ nỗi đau
Nếu bạn là một người phụ nữ ngoài 30…
Đã từng có lúc muốn mạnh mẽ, nhưng đôi vai lại trĩu nặng…
Đã từng mỉm cười, dù trong lòng giông bão…
Thì câu chuyện của tôi – có thể cũng là một phần câu chuyện của bạn.
Tôi là Kiều. 37 tuổi. Là mẹ của ba cô con gái nhỏ.
Tôi từng nghĩ mình có tất cả: một gia đình ấm êm, một người chồng luôn sát cánh, những ước mơ còn dang dở nhưng đầy hy vọng.
Nhưng cuối năm 2024 – chồng tôi đột ngột qua đời.
Anh ra đi – mang theo cả bầu trời, mang theo cả những ngày tháng thanh xuân chúng tôi đã cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng.
Tôi đã từng ngồi một mình giữa đêm khuya, khóc cạn nước mắt.
Không biết ngày mai sẽ ra sao, không biết ba đứa con nhỏ rồi sẽ thế nào nếu mẹ không còn đủ sức để gồng gánh.
Tôi từng ước, giá như đây chỉ là một cơn ác mộng…
Nhưng rồi một đêm – tôi nhìn thấy ánh mắt của con gái lớn, ánh mắt ngơ ngác và sợ hãi:
“Mẹ đừng khóc nữa. Bố không muốn mẹ buồn mãi đâu…”
Khoảnh khắc đó như một cái tát thức tỉnh tôi khỏi u mê.
Tôi hiểu: mình không thể gục ngã. Không phải vì mình mạnh mẽ – mà vì mình KHÔNG CÒN LỰA CHỌN NÀO KHÁC.
Tôi phải sống. Không chỉ để tồn tại – mà để viết lại cuộc đời mình.
Tôi bắt đầu từ những điều rất nhỏ:
Biết ơn bữa cơm còn đủ đầy.
Biết ơn tiếng cười của con mỗi sáng.
Biết ơn chính mình – vẫn còn thở, còn bước đi, và còn trái tim để yêu thương.
✨ Chính từ tận cùng của nỗi đau – tôi tìm thấy lại ánh sáng.
Không phải ánh sáng rực rỡ… mà là tia sáng nhỏ nhoi – nhưng đủ để dẫn lối tôi bước tiếp.
7 months ago | [YT] | 3
View 1 reply